Ảnh hậu giới giải trí trọng sinh - Quyển 2 - Chương 33-34
Đọc truyện Ảnh hậu giới giải trí trọng sinh Quyển 2 - Chương 33-34 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh – Quyển 2 – Chương 33-34 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 33: Ngủ quay lưng lại với nhau, tài liệu tới tay (cãi nhau rồi)
Cố Phương Lan phát hiện, sau buổi tiệc tối ở nhà họ Kỷ, Giang Vũ Ngưng trở nên rất kỳ lạ, thường xuyên ngẩn người một mình, tinh thần hoảng hốt, nói chuyện với bà ta cũng ngơ ngơ ngác ngác.
“Chồng à, anh có thấy Vũ Ngưng càng ngày càng trầm mặc không?”
Giang Dương gấp lại tờ báo trong tay, trừng mắt nhìn vợ mình một cái, “Đừng có cả ngày suy nghĩ lung tung nữa.”
Sắc mặt Cố Phương Lan khẽ cười, “Anh không thường xuyên ở nhà, đàn ông như anh, làm sao biết được tâm tư thiếu nữ.”
Giang Dương đột nhiên cảm thấy hứng thú, “Vậy em nói xem, Vũ Ngưng rốt cuộc là làm sao?”
Cố Phương Lan sắp xếp lại từ ngữ, mở miệng nói: “Từ tối hôm qua trở về từ bữa tiệc nhà họ Kỷ, Vũ Ngưng mới có biểu hiện không thích hợp, “ Đôi mắt bà ta xoay tròn, “Anh nói xem, có phải con bé đã thích con trai nhà nào không? Em thấy cậu An……”
“Nói bậy! Còn ngại tối hôm qua chưa đủ mất mặt sao?!” Giang Dương hung dữ trừng mắt.
Cố Phương Lan biểu tình ngượng ngùng, “Đúng rồi, người phụ nữ đó rốt cuộc là lai lịch như thế nào? Em thấy An Tuyển Hoàng rất là dung túng cô ta! Lần trước Hạo Đình nhà chúng ta cũng bởi vì cô ta mới bị vào bệnh viện, đúng là hồng nhan hoạ thủy! Hồ ly tinh –”
Đáy mắt người đàn bà xẹt qua ánh sáng, trên khuôn mặt được bảo dưỡng thoả đáng hiện lên vẻ âm trầm hung ác.
Đánh con trai thì đương nhiên trái tim người mẹ sẽ rất đau, vốn dĩ Cố Phương Lan là kẻ có thù tất báo, ai khiến cho bà ta đau đớn, bà ta sẽ trả lại gấp trăm lần ngàn lần!
Chỉ cần người phụ nữ kia còn lăn lộn trong giới thượng lưu ở thủ đô, dựa vào mối quan hệ nhiều năm tích lũy, bà ta cũng không tin trị không được con hồ ly tinh kia!
Làm vợ chồng với nhau ba mươi năm, Giang Dương hiểu biết Cố Phương Lan hơn so với bất kỳ người nào, vừa thấy biểu cảm trên mặt là biết bà ta đang có tính toán gì!
Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, “Bà thì biết cái gì? Có thể được An Tuyển Hoàng coi trọng, cô ta chắc chắn không phải là kẻ đơn giản! Thu hồi suy tính ngu ngốc của bà lại, nếu như dẫn lửa thiêu thân, đến lúc đó làm liên lụy cả nhà họ Giang, lại mất nhiều hơn được!”
Cố Phương Lan cũng không nghe lọt tai, “Một người phụ nữ mà thôi, chỉ là có khuôn mặt xinh đẹp một chút, còn có khả năng gì? Chờ đó mà xem, Kỷ Tình cũng không phải là đèn cạn dầu, cô ta muốn gả vào nhà họ An, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Bà cho rằng cô ta dễ đối phó à? Tối hôm qua làm cho Vũ Ngưng chật vật, người liên quan tới nhà họ Giang cũng bị liên lụy, thậm chí thiếu chút nữa đã làm căng với nhà họ Tần rồi, người phụ nữ này, ngay cả mặt mũi của vợ chồng Kỷ Cương cũng không nể nang gì, liên tiếp đắc tội ba đại gia tộc, bà cho rằng cô ta làm vậy để làm gì?”
Ánh mắt Cố Phương Lan trì trệ, lúng ta lúng túng mở miệng, “Vì, vì điều gì?”
“Cô ta đang giết gà dọa khỉ, để cho mọi người xem! Mà Vũ Ngưng và con gái nhà họ Tần cũng chỉ là công cụ để cô ta uy hiếp mọi người mà thôi, chắc chắn sau buổi tối hôm qua, không còn ai dám đi khiêu khích cô ta nữa, giết gà dọa khỉ, vất vả một giờ mà nhàn nhã suốt đời!”
“Cô, cô ta thoạt nhìn cũng chỉ mới hai mươi, còn tuổi nhỏ, tâm cơ đã thâm trầm như thế sao?”
Giang Dương thở dài, “Cho nên mới nói, cô ta không đơn giản……”
Cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra trong bữa tiệc, Cố Phương Lan hình như đã ngộ ra được điều gì, càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, nhìn thấy Vũ Ngưng chịu nhục nhã, bà ta rất muốn mở miệng dạy dỗ cô gái kia, nhưng lại bị con trai cản lại, lúc ấy bà ta còn hung hăng trừng mắt nhìn con trai, cho rằng con trai mình đang giúp người phụ nữ kia, còn may…… may mà lúc ấy bà ta không quá xúc động, nếu không sẽ bị mất mặt trước mọi người, không chỉ có Giang Vũ Ngưng và Tần Tư Thần, bà cũng không còn mặt mũi nào!
“Được rồi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ sớm đi, ngày mai tôi còn có trận diễn tập.” Giang Dương tắt đèn, nằm xuống, đang chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên bàn tay nhỏ bé mềm mại của người phụ nữ vuốt ve trên ngực ông, phút chốc toàn thân ông cứng đờ, máu bắt đầu sôi trào.
Cố Phương Lan tuy rằng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng bình thường tốn không ít công sức để chăm sóc bảo dưỡng cơ thể, cho nên làn da vẫn còn rất săn chắc, trên mặt cũng không thấy nếp nhăn, rất được đàn ông yêu thích.
Giang Dương xoay người đè bà ta dưới thân, hô hấp hổn hển, toàn thân nóng bỏng, “Lại muốn rồi phải không?”
Cố Phương Lan cười duyên, ỡm ờ khẽ kêu: “Chồng à –” Ý tứ mời mọc, không cần nói cũng biết.
“Tiểu yêu tinh……”
Ngay lập tức, hai người quấn lấy nhau.
Nghe phòng cách vách truyền ra âm thanh yêu kiều, trong mắt Giang Vũ Ngưng chợt lóe lên sự ghét bỏ, nói thầm một tiếng: “Già rồi mà không biết xấu hổ –”
Lập tức dẫm lên giày cao gót đi ra cổng lớn nhà họ Giang.
Tâm địa của Cố Phương Lan, cô ta biết rõ, vì muốn bảo vệ con gái ruột Giang Vũ Tình, nên mới đẩy cô ta ra làm tấm lá chắn, quyến rũ An Tuyển Hoàng, khiêu khích Dạ Cô Tinh, chỉ sợ sau này vì củng cố lợi ích của nhà họ Giang, bà ta sẽ coi bản thân mình như hàng hóa mà bán đi!
Trong mắt hiện lên một tia oán độc, chúng ta cứ chờ đó mà xem!
Bắt một chiếc taxi, “Làm ơn đưa tôi tới khách sạn Hilton.”
Một giây trước khi gõ cửa, cả người Giang Vũ Ngưng run rẩy, hồi tưởng lại ký ức trước đây bị James nhốt lại tra tấn, máu toàn thân đều đông lại thành băng, từ sống lưng truyền tới cảm giác ớn lạnh, theo từng đốt sống mà lan dần ra toàn thân, cho đến khi cơn ớn lạnh ấy bao phủ khắp cơ thể cô ta.
Nhưng mà so với bị ngược đãi, cô ta càng sợ hãi cái chết.
Mới đầu, cô ta không tin lời nói của Dạ Cô Tinh, ôm tâm lý chờ may mắn, cô ta tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, cuối cùng báo cáo biểu hiện hết thảy bình thường. Nhưng đến nửa đêm, toàn thân cô ta bắt đầu ngứa ngáy, đặc biệt là ở cổ, nhưng ngoại trừ vết máu bị móng tay mình cào ra, không có gì khác, cũng không có dấu hiệu bị hư thối bưng mủ, nhưng rất ngứa, vô cùng ngứa.
Sáng sớm ngày hôm nay cô ta lại đi bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ nói rằng, đúng là không có vấn đề gì!
Cô ta bắt đầu lo sợ, nhớ tới lời nói của Dạ Cô Tinh —
“…… Chất độc ăn mòn nội tạng, cuối cùng toàn thân thối rữa mà chết! Cũng đừng nghĩ tới bệnh viện kiểm tra, tôi có thể cam đoan, cho dù sử dụng thiết bị chữa bệnh tân tiến nhất thế giới bây giờ, cũng không có kết quả gì!”
Dường như không cần rối rắm, không cần giãy dụa, trong lòng Giang Vũ Ngưng vô cùng khát vọng — cô ta muốn sống! Cô ta không muốn chết!
Cho nên, cô ta vừa ra khỏi bệnh viện đã chủ động liên hệ với James, vốn dĩ cô ta đã chôn dấu tất cả những ký ức về người đàn ông này ở Đức, số điện thoại, tất cả lịch sử tin nhắn cũng đã xóa sạch, nhưng mà bây giờ cô ta có thể dễ dàng nhớ lại số điện thoại của người đàn ông kia, không phải trí nhớ của cô ta tốt, mà là đoạn ký ức nhuốm máu ấy rất dữ tợn, nó đã khắc sâu vào tận linh hồn cô ta!
Có lẽ, đời này cô ta cũng không trốn thoát được khỏi bàn tay của người đàn ông kia…..
Nhưng mà, cho dù như thế nào, cô ta vẫn muốn sống! Rất muốn! Mặc dù là bị nhốt trong suốt ba năm, trong đầu cô ta cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ buông xuôi, phí hoài bản thân mình!
Khoảng khắc cánh cửa bị đẩy ra từ bên trong, cô ta nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đã lâu không gặp, Giang Vũ Ngưng nghĩ, lúc trước, cô ta hẳn là bị dung nhan tuấn mỹ đó mê hoặc? Nếu không cô ta luôn luôn mắt cao hơn đầu, làm sao sẽ chật vật mà tiến vào bẫy rập của ác ma thiết kế cơ chứ?
Đáy mắt James lấp lóe lên ánh sáng màu đỏ tươi, giống như dã thú săn mồi trong rừng rậm, “Baby, anh rất nhớ em……”
Trong nháy mắt cánh cửa khép lại, giọt lệ đọng trên khóe mắt Giang Vũ Ngưng chảy xuống, cô ta nghĩ, nếu như không đi trêu chọc Dạ Cô Tinh, có phải tất cả sẽ khác……
Đã muộn, đã quá muộn rồi……
……
Từng nốt nhạc chầm chậm rớt xuống, ngày đông giá rét, bên ngoài cửa sổ sát đất, những bông tuyết tự do chầm chậm bay ngoài trời, uyển chuyển tô điểm cho bức tranh thê lương lạnh lẽo.
Vẫn còn sớm, chưa tới tám giờ, trên ngã tư đường yên lặng, ngoại trừ công nhân vệ sinh môi trường đang quét tuyết, trên mặt đất chỉ lác đác vài dấu chân.
Đây là một tiệm cà phê hơi vắng vẻ, kinh doanh không tốt lắm, nhưng lại yên ả thanh tịnh, cho nên tiếng máy xay cà phê mới vang lên giòn giã rõ ràng.
Dạ Cô Tinh thu hồi ánh mắt, mảnh trời trắng toát ngoài cửa sổ đập vào mắt khiến cô hơi đau mắt, cô khép mắt lại, vẻ u sầu dần dần đọng lại trên hàng chân mày đang nhíu chặt của cô.
Tối hôm qua, lần đầu tiên cô và An Tuyển Hoàng xảy ra tranh cãi.
Sắp tới cuối năm, đêm giao thừa đã đến gần, đối với Trung Quốc mà nói, ngày tết nguyên đán đại biểu cho tạm biệt cái cũ đón cái mới đến, người nhà đoàn viên, gia đình vui vẻ, đối với nhà họ An cũng là như thế.
Quy định của nhà họ An, phàm là con cháu của nhà họ An, bất kể trên tay có bao nhiêu chuyện quan trọng, trong đêm giao thừa hàng năm đều phải về nhà, cho đến ngày mồng ba, mới được phép rời đi, trở về địa bàn thế lực của mình.
Ý của An Tuyển Hoàng, là muốn cô giao thừa năm nay trở về cùng anh, gặp người trong nhà họ An.
Dạ Cô Tinh không đồng ý, thứ nhất, bây giờ là thời điểm các thế lực đang khuếch trương nhanh chóng mạnh mẽ, lại có cuộc thi vật lý và hội nghị cấp cao hắc đạo, gấp tới độ lửa sém lông mày; Thứ hai, khi mà mình còn không đủ mạnh mẽ, cô không muốn để cho đứa bé phải cùng cô đối mặt với đám người yêu ma quỷ quái kia, không phải là cô sợ, mà là cảm thấy rất phiền!
Nếu cô chỉ có một mình, cô sẽ cố gắng hết sức, mặt dày mày dạn đi cùng An Tuyển Hoàng quay về nhà, quậy tới long trời lỡ đất cũng không có vấn đề gì. Chỉ có điều, bây giờ cô còn đang mang thai, trước khi sinh, cô không muốn bước lên hòn đảo tượng trưng cho quyền lực và tài phú kia, có rất nhiều nguy hiểm đang ẩn dấu, cô không muốn khiến cho bé cưng phải bị hành hạ cùng cô!
Thủ đô tốt xấu cũng là địa bàn của mình, những người trong nhà họ An đó, tay có dài cũng không vươn tới xa được như vậy, cho dù có vươn tay tới, cô cũng có thể đúng lúc vung đao chém đứt!
Không phải cô không tin năng lực của An Tuyển Hoàng, cô chỉ là không muốn ký thác toàn bộ an toàn của bản thân và con lên người khác, cô đã quen nắm trong tay hết thảy, mặc dù người đàn ông này là người mà cô yêu, cũng không thể khiến cô bỏ qua nguyên tắc và thói quen!
Khuyết thiếu tín nhiệm sao?
Cô tin tưởng An Tuyển Hoàng, nhưng cô không dám bài bạc, không dám dùng hai sinh mệnh nhỏ bé đi mạo hiểm, bởi vì những điều ngoài ý muốn — bất kì nơi nào, khi nào cũng sẽ xảy ra!
Đứng trước bánh xe xoay vần của vận mệnh, năng lực của con người rất nhỏ bé, cô không cho phép có chút sai lầm nào có thể xảy ra!
Cho nên, cho dù An Tuyển Hoàng đen mặt, Dạ Cô Tinh cũng không chịu đổi ý –”Không đi!”
Trên chiếc giường lớn, hai người, lần đầu tiên, xoay lưng với nhau mà ngủ.
Dạ Cô Tinh ngáp một cái, khóe mắt tràn ra giọt nước mắt trong suốt, cô khép hai hàng mi, nhắm mắt dưỡng thần, không khí ấm áp khô ráo bên trong tiệm khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ, ngay khi cô sắp ngủ gật, một bóng hình mảnh mai mang theo gió lạnh đẩy cửa bước vào, cuối cùng ngồi xuống ở vị trí đối diện cô.
Bà chủ cười ấm áp, lịch sự tao nhã, bưng một ly Cappuccino, rồi sau đó để lại không gian trong cửa hàng cho hai vị khách.
Giang Vũ Ngưng bàn tay run rẩy, bưng ly cà phê lên, đưa tới bên môi, uống một ngụm ấm áp xuống bụng, giống như toàn thân đều được sưởi ấm.
Cô ta tháo kính mát trên sống mũi xuống, lộ ra khóe mắt phải đang bị thương, lại khẽ nức nở một tiếng.
Đặt ly cà phê xuống, cô ta nhìn thẳng về phía Dạ Cô Tinh, “Ngọt quá.”
Mắt chưa mở, Dạ Cô Tinh khẽ bóp mi tâm, thản nhiên nói: “Cuộc sống rất khó khăn, tôi nghĩ, cô sẽ cần những thứ ngọt ngào.”
Giang Vũ Ngưng cười nhếch miệng, gỡ chiếc khăn quàng cổ xuống, lộ ra xương quai xanh bầm tím, dấu tay in hằn lên da thịt trắng nõn, dấu hôn lần lượt thay đổi, thậm chí còn có vết roi mảnh nhỏ.
Ngay lúc cô ta tháo khăn quàng cổ ra, Dạ Cô Tinh trợn mắt, trong nháy mắt nhìn thấy vết thương này, Giang Vũ Ngưng thấy rất rõ ràng, trong mắt đối phương không có chút dao động, giống như nước đọng trong ao tù, không chút gợn sóng.
Như vậy, cũng không có chút động lòng nào sao?
Quả là một người phụ nữ lãnh huyết vô tình.
“Đồ đâu?” Cô đi thẳng vào vấn đề.
Giang Vũ Ngưng rút một túi tài liệu từ trong túi áo khoác ra, đưa cho người phụ nữ có vẻ mặt mệt mỏi đối diện, cô ta mới đi từ khách sạn ra, James giày vò cả một đêm, bây giờ đang ngủ như con lợn chết.
“Thuốc giải độc đâu?”
Dạ Cô Tinh thản nhiên mỉm cười, “Không vội, tôi phải kiểm tra thật giả đã.”
Dứt lời, tháo dây của tập tài liệu, rút từ bên trong ra mấy tờ giấy A4 viết bằng tiếng Đức, trên mép mỗi trang giấy đều có họa tiết hoa hồng mờ mờ, Dạ Cô Tinh xem lướt qua một lượt, Dạ Cô Tinh âm thầm gật đầu.
“Đúng rồi.”
Sau đó, rút ra một ống thuốc tiêm từ trong túi áo khoác, đóng gói túi nhựa diệt khuẩn, chất lỏng màu vàng nhạt chảy xuôi theo động tác của Dạ Cô Tinh.
Cô đưa cho Giang Vũ Ngưng, đứng dậy chuẩn bị đi.
“Trái tim của cô là tảng đá sao?” Không có tức giận, cũng không có phẫn hận, Giang Vũ Ngưng bình tĩnh hỏi, “Vì sao, cô có thể thờ ơ đến vậy? Cô có biết không, chính tay cô đã hủy hoại cả đời của một người con gái khác! Là cả đời đó!”
Bước chân Dạ Cô Tinh dừng lại một chút, âm thanh lãnh đạm, “Mỗi người đều phải gánh vác hậu quả cho quyết định của mình. Giống như trước đó cô trêu chọc James, bị anh ta nhốt ba năm, từ lúc cô có ý đồ giẫm đạp lên tôi, để có thể đứng vững gót chân ở giới quý tộc thượng lưu thủ đô, cô cũng phải chuẩn bị tốt tâm lý có thể bị giẫm đạp; Khi cô muốn cho tôi chút bài học, chờ trong toilet tìm thời cơ động thủ để trả thù, thì nên chuẩn bị tốt tâm lý bị trả thù ngược lại.”
“Thiên lý rõ ràng, nhân quả luân hồi, kết cục ngày hôm nay của cô, tôi chỉ có thể tặng cô hai chữ — đáng đời.”
“Có bao nhiêu bản lĩnh, chọc bao nhiêu người! Khi chưa thăm dò chi tiết tình hình của đối phương mà đã tùy tiện ra tay, cô thắng, là do may mắn, thất bại, đó là lẽ đương nhiên. Mà cô sai ở chỗ, lầm tưởng may mắn là lẽ tất nhiên, con người không phải khi nào cũng gặp may.”
Đầu ngón tay cầm tách của Giang Vũ Ngưng trở nên trắng xanh, trong mắt hiện lên một tia tự giễu, đáng đời sao?
Có lẽ vậy……
Từ lúc cô ta thiết kế một màn ngẫu nhiên gặp James, đã chú định cô ta sẽ vì lòng tham hư vinh của chính mình mà phải trả một cái giá xứng đáng……
Chỉ cần, còn sống, là tốt rồi.
“Sâm, đã lấy được rồi, tôi ở bên ngoài tiệm cà phê ngay đầu đường Lâm Khúc……”
Ngồi trên xe Vu Sâm, hai người đi thẳng đến tổng bộ của Bang Ám Dạ.
“Phải canh giữ cẩn thận, một con muỗi cũng không thể bỏ sót.”
“Vâng, anh Sâm!”
Gọi điện thoại cho Tiền Kỳ Bân, Dạ Cô Tinh nặng nề mở miệng, “Đồ vật đã tới tay, bây giờ tôi sẽ gửi bản fax cho ông, nhất định phải, tự mình, nhận, bản, fax!”
“Được.”
Qua một lúc lâu sau, giọng nói của Tiền Kỳ Bân từ đầu điện thoại bên kia vang lên, “Chuẩn bị xong rồi, số fax là XXXX.”
Tay thao tác một loạt các động tác, “Nhận được chưa?”
“…… Nhận được rồi.”
“Ông Tiền, tài liệu này cần phải đảm bảo không thể bị sao chép, chỉ có một bản này! Ông và Tề Dục xem xong nhớ kỹ, rồi lập tức tiêu hủy, nhớ kỹ, không thể để lộ ra ngoài!”
Một khi bị chính phủ Đức phát hiện, sẽ dẫn tới họa sát thân!
“Được.”
Tắt máy, Dạ Cô Tinh nhận lấy cái bật lửa từ trong tay Vu Sâm, đưa tay châm lửa, đốt tài liệu, cho đến khi thiêu đốt thành một đống tro tàn màu xám.
Phiền não ray ray huyệt thái dương, lưng tựa vào ghế sô pha, trong mắt nổi lên một tia phiền muộn.
Khuôn mặt Vu Sâm khẽ động, hiếm khi mở miệng nói, “Cô chủ, có phải…… gặp chuyện gì khó giải quyết?”
Dạ Cô Tinh than nhẹ một tiếng, tự giễu cười, “Đúng vậy……chuyện rất khó xử……”
Đôi mắt căng thẳng, “Vậy…..”
Khoát tay áo, “Là việc riêng.”
Vu Sâm im lặng, khẽ cụp mắt bộ dạng phục tùng lui sang một bên, cũng yên lặng che dấu vẻ đau lòng trong đáy mắt.
Có lẽ, điều mà anh ta có thể làm, chính là khi cô im lặng, lẳng lặng đứng bên cạnh cô, bảo vệ, cùng cô im lặng……
Chương 34: sát thần mặt đen, Nguyệt Vô Tình kinh sợ
Minh Triệt phát hiện, tâm trạng của gia chủ rất không tốt, khuôn mặt giống như sát thần mặt đen, hơi lạnh túa ra, khiến cho người khác lòng bàn chân lạnh ngắt, giống như, hiện tại…
“…… Gia chủ, trên đây là tình hình kinh doanh của sản nghiệp nhà họ An ở thủ đô ba năm gần đây, liên quan tới nửa năm cuối, ý tưởng của chúng ta là tiến quân vào ngành tài chính, liên kết với phố Wall ở Mỹ, từ cổ phiếu, chứng khoán, các quỹ tiền tệ tới tay, gia chủ, ý anh như thế nào?”
Người phụ trách An thị ở thủ đô, là một người đàn ông trung niên thân thể hơi béo, thật vất vả lắm mới căng da đầu nói xong, lau mồ hôi lạnh, khó khăn kéo ra được một nụ cười, ánh mắt sợ hãi tìm tòi nhìn về phía người đang ngồi trên cao.
Đôi mắt màu đen thâm thúy của An Tuyển Hoàng, lạnh lẽo như nước, hai cánh môi mỏng mím lại thành một độ cong cương nghị, im lặng, không nói chuyện.
Người phụ trách nơm nớp lo sợ, mồ hôi lạnh lăn xuống từ khuôn mặt to béo của ông ta, “Gia, gia chủ?”
“……”
Tất cả mọi người nhìn nhau, không khí căng thẳng như đang đi trên băng mỏng.
Thiên Tử giận dữ, ngã xuống trăm vạn người, máu chảy thành sông. Bọn họ không muốn làm bia đỡ đạn đâu!
Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Minh Triệt, Minh Triệt ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở: “Gia chủ, giám đốc Hoàng đang đợi câu trả lời của anh đấy ạ.”
Đôi mắt màu đen của An Tuyển Hoàng lóe lên, đồng tử thu nhỏ lại, sau đó tầm mắt đảo qua người đàn ông kia, nặng nề mở miệng nói, “Theo lời ông nói mà làm.”
Phù — Trái tim treo lơ lửng trên cao của giám đốc hoàng lúc này mới được thả xuống.
Sau đó, một người đàn ông khác đứng dậy, “Gia chủ, người trong nhà họ An từ các nơi trên thế giới đã bắt đầu lục tục trở về đảo, bà chủ đã bắt tay chuẩn bị bữa tiệc giao thừa năm nay, gửi về phòng tài vụ bản dự toán 50 triệu đô, chuyện này……”
Thực ra, ông ta cũng rất khó xử, dự toán bữa tiệc giao thừa những năm qua chưa bao giờ vượt quá 30 triệu, nhưng năm nay……
Bà chủ lại là mẹ của gia chủ, ông ta nhẹ không được nặng cũng không xong, cảm thấy vô cùng khó xử.
Rầm —
Tất cả mọi người toàn thân chấn động, nhìn thấy vị ngồi trên cao kia đập bàn đứng dậy, trực tiếp bỏ lại một câu, “Mười triệu. Tan họp.” Sau đó, trầm mặt, trực tiếp rời đi.
Không có cô ở bữa tiệc giao thừa, tẻ nhạt vô vị, không làm cũng được!
Người báo cáo sững sờ, trong lòng không ngừng kêu khổ, xong rồi xong rồi, từ 50 triệu mà chỉ còn lại mười triệu, khoản chi thấp nhất trong lịch sử luôn đó, Kỷ Tình bên kia, ông ta cũng không tiện trả lời……
“Khụ khụ…..” Minh Triệt nhanh chóng đứng ra chủ trì đại cục, “Cuộc họp ngày hôm nay đến đây là kết thúc, mọi người tự quản lý nghiệp vụ của mình, tranh thủ năm sau vì An thị tạo ra lợi ích lớn hơn nữa!”
……
Lúc Dạ Cô Tinh trở về biệt thự, An Tuyển Hoàng chưa về, nhìn gian phòng trống rỗng, cô lại cảm thấy không biết làm thế nào.
Thì ra nơi nào không có người đàn ông kia, cho dù rộng rãi, sáng sủa, tráng lệ tới đâu, cuối cùng cũng không phải là nơi cô muốn trở về.
Cô buồn bực mà ray ray trán, cô không biết đây là lần thứ mấy trong ngày hôm nay cô cau mày, mỏi mệt ngồi xuống ghế sô pha.
Thím Vinh cười híp mắt bưng một ly sữa bò từ phòng bếp ra, “Cô chủ, cô có mệt không? Uống ly sữa nóng, có thể giảm bớt mệt nhọc.”
Dạ Cô Tinh càng nhíu chặt chân mày, phất tay một cái, “Hôm nay tôi không muốn uống.”
Trước đây, cô còn có thể giả vờ giả vịt, qua loa cho xong chuyện, nhưng bây giờ, cô không có tinh thần sức lực như vậy, cũng không có kiên trì đó.
Ánh mắt Thím Vinh hơi lóe lên, cười đến càng hiền lành đôn hậu, tiếp tục tốt bụng khuyên bảo, “Cô chủ, ta xem trên TV nói, sữa bò nóng sẽ hỗ trợ thai nhi phát triển, cung cấp những dinh dưỡng cần thiết……”
Choang —
Âm thanh vỡ vụn của cốc thủy tinh vang lên, trên sàn nhà trơn bóng rải rác những mảnh thủy tinh vỡ vụn, Thím Vinh cảm thấy vô cùng chấn động!
Dạ Cô Tinh đứng lên, ưu thế chiều cao khiến cho cô có thể hưởng thụ cảm giác đứng từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh, “Lẽ nào tôi nói không đủ rõ ràng? Được, vậy tôi lặp lại lần nữa, tôi, không, muốn, uống! Nghe rõ chưa?!”
“Nghe, nghe rõ……” Thím Vinh tay chân luống cuống, buông xuống mí mắt che đi vẻ phẫn hận dấu trong đáy mắt, vội vội vàng vàng xin lỗi, “Cô chủ, xin lỗi…… tôi, tôi không cố ý……”
Hít sâu một cái, Dạ Cô Tinh nở nụ cười quỷ quyệt, “Thím Vinh, đừng nên quên bổn phận của bà, một số chuyện quá giới hạn, có gan làm, thì phải có lá gan gánh chịu hậu quả.” Nói xong, cô nhìn thật sâu vào mắt bà ta, rồi quay người đi vào phòng ngủ.
Trong lòng thím Vinh chợt cảm thấy sợ hãi, một luồng cảm giác khủng hoảng không tên bao phủ toàn thân, bà ta cảm thấy lời nói này của Dạ Cô Tinh có ý gì đó.
Lẽ nào cô đã phát hiện ra điều gì?
Không, sẽ không đâu…… bà ta và bà chủ đã sắp xếp không chê vào đâu được, nếu như Dạ Cô Tinh sớm phát hiện, vì sao không có chút hành động nào, hơn nữa mỗi ngày sữa bò bà ta đưa vào phòng ngủ đều được uống sạch, mép cốc thủy tinh còn có vết son môi, không giống như là giả vờ…..
Chắc chắn là ngày hôm nay tâm trạng cô không tốt, mà bản thân bà ta chỉ là xui xẻo va đúng lưỡi dao thôi! Chắc chắn là như vậy!
Dạ Cô Tinh chỉ là đang nhắc nhở thân phận tôi tớ của bà ta, nhắc nhở bà ta không được phép ngỗ nghịch gia chủ mà thôi!
Hứ — Hồ ly tinh thấp hèn, vậy mà dám coi mình là nữ gia chủ của cái nhà này rồi hả?! Dám lên mặt với bà ta, chờ cho tới khi đứa bé không còn, xem cô ta còn hung hăng được nữa không! Hừ!
“Thím Vinh, đã xảy ra chuyện gì sao?” Âm thanh nhàn nhạt của Nguyệt Vô Tình từ phía sau nhẹ nhàng truyền đến, bà ta nhanh chóng thu lại vẻ mặt hung ác của mình, giả vờ chịu oan ức, lau lau khóe mắt bị bà ta cưỡng ép nặn ra giọt nước mắt.
Giọng nói vô cùng kính cẩn, “Nguyệt hộ pháp, tôi, tôi không sao……”
Hai mắt xanh biếc sâu thẳm như đại dương mênh mông, Nguyệt Vô Tình khẽ vuốt cằm, “Vậy bà xuống làm việc đi.”
“À…… Vâng.”
Vốn cho rằng dáng vẻ oan ức này của mình sẽ khiến cho Nguyệt Vô Tình tò mò, mở miệng dò hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, kịch bản bà ta đã chuẩn bị xong, không ngờ anh ta lại hời hợt như vậy, bỏ qua không hỏi han gì.
Khuôn mặt thím Vinh ngượng ngùng lui ra, thầm nghĩ người này quá khó dự đoán.
Dạ Cô Tinh sau khi trở lại phòng ngủ thì bắt đầu xếp hành lý, lần này hành trình đi thành phố Z cô có hai thân phận, bề ngoài, cô là người dẫn đầu đội tuyển của trường Đại học Bắc Kinh tham gia cuộc thi Vật lý toàn quốc, nhưng thân phận ngầm là, “cậu Dạ” đương gia của Dạ Xã!
Khi mới bắt đầu cô còn lo lắng thân phận của mình sẽ bị bại lộ, đã định để Đàm Hào đứng ra, còn mình cải trang thành đàn em, xen lẫn trong đó, tìm tòi hư thực, nhưng dù sao không phải là người có máu mặt, không khỏi hơi làm mất mặt chủ nhà.
Cũng may, Anh Tử Lạc xuất hiện đúng lúc, tay nghề hóa trang xuất thần nhập hóa, dựa theo yêu cầu của cô làm một khuôn mặt của một người đàn ông, làm giả thêm hầu kết là tốt rồi.
Còn quần áo của “cậu Dạ”, Vu Sâm sẽ lo vụ này, vì thế, công tác đóng gói hành lý của Dạ Cô Tinh được giảm bớt một nửa, nhưng đồ vật vẫn không ít —
Áo khoác dạ, khăn quàng cổ, mũ, găng tay, còn có đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, ví dụ như, giấy ăn, khăn mặt, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt vân vân.
Đồ đạc lung ta lung tung thu dọn một trận, tràn đầy một cái va li lớn, cô mệt đến ngã nhoài ra giường.
Cô thở hổn hển, tầm mắt lướt qua đồng hồ trên tường, sắp tới 11 giờ, đây là lần đầu tiên An Tuyển Hoàng về muộn.
Từ trong túi lấy ra một tờ giấy, trước khi Chử Vưu rời đi nhét vào trong tay cô, nói là một bất ngờ vô cùng lớn, thời gian –ngày 30 tháng 1, là ngày mai; địa điểm — ngõ số sáu quảng trường phun nước, không xa.
Điện thoại vang lên, Dạ Cô Tinh nghe máy–
“Vu Sâm.”
“Cô chủ, chuyện của Ám Dạ đã bàn giao xong, sau khi tôi đi, Lạc Xuyên tạm thời quản lý chuyện trong bang.”
“Tốt.” Lạc Xuyên là một trong những thân tín đắc lực mà Vu Sâm tự tay đề bạt lên, sau khi Bang Hải Long bị diệt, tuy tuổi còn trẻ, không tới 30, nhưng năng lực không hề tầm thường, thủ đoạn tuyệt vời, lại rất có khiếu hài hước, Dạ Cô Tinh đã gặp qua mấy lần, rất là hài lòng.
“Thành phố A bên kia, đêm nay Đàm Hào sẽ lên đường đi thành phố Z trước để chuẩn bị sắp xếp, Dạ Xã giao do anh Thất và Vương Trực tọa trấn, có điều……”
“Giữa chúng ta, không cần ấp a ấp úng.”
“Hành trình đi thành phố Z lần này, những bang phái khác mang mục đích riêng, rõ ràng là “lai giả bất thiện”, cô mang theo cậu chủ nhỏ, không thích hợp……”
“Nếu như anh muốn khuyên tôi từ bỏ tham gia đại hội thượng đỉnh giới Hắc đạo lần này, thì không cần phải nói thêm gì cả, lòng tôi đã quyết.”
Nếu muốn trước khi đứa trẻ sinh ra, nắm được một nửa giang sơn Hắc đạo phía Nam, vậy thì chuyến hành trình đi về phía Nam lần này là không thể tránh khỏi!
Dạ Cô Tinh có loại linh cảm, chuyến đi lần này, cô sẽ có thu hoạch không nhỏ.
Phía Nam lại như một cái ao cá phù sa trầm tích, mà thế lực của các bang hội lớn chính là bùn cát trầm tích dưới đáy ao, cô muốn làm, rất đơn giản, dùng một cái cây gậy lớn, quấy đục nước trong ao, sau đó, đục nước béo cò!
Thậm chí, ngay cả góc áo cũng không bị thấm ướt!
Lại gọi điện thoại cho Tiền Kỳ Bân, đầu tiên là hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Tề Dục, Tiền Kỳ Bân có vẻ rất hưng phấn, nói chuyện cũng rất hào hứng, Tề Dục đã bắt đầu tiếp thu đợt trị liệu châm cứu, bây giờ xem ra hiệu quả còn chưa rõ ràng, nhưng chỉ cần kiên trì, phối hợp với vật lý trị liệu, sẽ có thể đứng lên một lần nữa, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghe được sự cảm kích trong lời nói của Tiền Kỳ Bân, là một người cha, ông hi vọng con trai của mình có thể khỏe mạnh, có được cuộc sống như bao người bình thường khác, nếu không có Dạ Cô Tinh đứng ra khuyên bảo, sợ rằng đứa con trai ngốc cố chấp của ông cả đời này đều phải làm bạn với xe lăn.
“Ông Tiền, tình hình trong xưởng quân sự như thế nào rồi?”
“Tất cả đều hoạt động bình thường, tôi thuê mười mấy người đàn ông lực lưỡng từ Đông Nam Á, tay nghề rất tốt, hiệu suất sản xuất cũng hơn rất nhiều so với trước đây.”
Dạ Cô Tinh cau mày, “Có thể tin được không?”
“Yên tâm, những người này đều là thợ thủ công làm thuê ở biên giới, năng lực rất được, nguồn gốc cũng sạch sẽ, tôi trả thù lao cao gấp mấy lần so với thu nhập trước đây của bọn họ, không ai sẽ bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt này.”
“Ừm.”
Các quốc gia Đông Nam Á đa số còn nghèo, như Miến Điện, Thái Lan, Lào, những quốc gia này chênh lệch giàu nghèo khá lớn, người giàu có rượu thơm thức ăn ngon, người nghèo ngay cả bát cơm tẻ cũng không có mà ăn, cho nên có rất nhiều người đều phải lựa chọn đi tới khu vực biên giới để mưu sinh, hoặc là tiếp đón du khách, hoặc là bày bán hàng thủ công mĩ nghệ.
Những người này phiêu bạt khắp nới, không có chỗ ở cố định, quốc gia và chính phủ cũng bày ra thái độ mặc kệ hờ hững, giống như lục bình không có rễ, sử dụng những người này thì rất yên tâm.
Nói lời tàn nhẫn, cho dù chết ở Trung Quốc bị đào hố chôn cũng không ai phát hiện, đương nhiên, Dạ Cô Tinh vẫn hi vọng nhóm người này có thể làm việc cố định cho cô.
“Đãi ngộ có thể rộng rãi hơn một chút, lấy lợi ích để dụ dỗ, trước tiên ổn định những người này, sau đó quan sát thêm một quãng thời gian, trung thành thì lưu lại giao cho trọng trách, kẻ nào mà có mưu đồ xấu– giết!”
“Vâng.”
Không phải cô nhẫn tâm, mà là xưởng quân sự không thể rò rỉ ra chút thông tin nào, thứ mà những người này tiếp xúc, đều là những bí mật quan trọng nhất của Dạ Xã, kẻ bất trung, nhất định phải diệt trừ!
Bằng không, hậu hoạn vô cùng!
“Đại hội thượng đỉnh của giới Hắc đạo đang vô cùng cấp bách, ông để Dạ Thất trước tiên âm thầm vận chuyển một lô vũ khí đến thành phố Z, lo trước khỏi họa.”
“Vậy số lượng?”
“Súng ống 500, lựu đạn 500, thuốc nổ…… 1 tấn.”
“1 tấn?! Nhiều như vậy sao?” Sau khi áp dụng phương pháp tinh luyện thuốc nổ của Tề Dục, uy lực so với trước đây ít nhất là phải mạnh hơn gấp ba lần, 1 tấn hoàn toàn có thể sử dụng như 3 tấn, đây….. là muốn nổ tung toàn bộ thành phố Z sao?!
“Nửa tấn hàng thật, nửa tấn bột mì.”
Tiền Kỳ Bân sững sờ, sau đó chợt nhận ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Cô chủ cao minh.”
Bọn họ đương nhiên biết uy lực của thuốc nổ, nhưng mà người khác không biết, các thế lực hắc đạo đang nhìn chằm chằm vào bọn họ cũng không biết, nếu như đúng là vận chuyển nửa tấn thuốc nổ, phỏng chừng sẽ bị những thế lực khác cười đến rụng răng!
Cốc cốc cốc — tiếng gõ cửa vang lên.
“Ông Tiền, trước hết như vậy đi, nói với Dạ Thất, cần phải vận chuyển vũ khí đến trong ba ngày!”
Cúp điện thoại, giọng nói của Dạ Cô Tinh trầm xuống, “Vào đi.”
Cô biết không phải là An Tuyển Hoàng, vì nếu là anh thì sẽ trực tiếp đẩy cửa bước vào, sẽ không lễ phép gõ cửa giống như bây giờ.
Trong nháy mắt cánh cửa bị đẩy ra, Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy dưới ánh trăng mông lung có một tiên tử hạ xuống phàm trần, mái tóc đen như mực, bộ đồ đỏ như máu, một đôi mắt màu xanh lam long lanh giống như đại dương mênh mông, dường như có thể bao dung tất cả.
Dạ Cô Tinh ngồi dậy, khẽ vuốt cằm, “Nguyệt hộ pháp.”
Những người bên cạnh An Tuyển Hoàng, Minh Chiêu lạnh lùng, Minh Triệt thật thà, Lạc Địch ương ngạnh, Tư Kình Dận trung thành tuyệt đối, mà Nguyệt Vô Tình lại là — thâm tàng bất lộ!
Có thể nói, nhà họ An có nhiều người như vậy, người mà cô… nhìn không thấu nhất, chính là người trước mắt này.
Nghe Minh Triệt nói, Nguyệt Vô Tình cũng không phải là người từ trong gia tộc huấn luyện ra, mà là bảy năm trước, vào một lần săn bắn trong rừng, được gia chủ cứu, sau đó đưa về dưới trướng.
Trước khi gặp An Tuyển Hoàng, anh ta ẩn cư trong rừng sâu, hoàn toàn tách biệt với thế gian, dường như là bỗng dưng giáng thế, không có cha mẹ, không biết lai lịch, nhưng thực lực không hề tầm thường, không chỉ có mưu lược hơn người, còn tinh thông phong thủy, bói toán đoán mệnh, kỳ môn trận pháp, giống như mấy thần côn lừa gạt người đời.
Nguyệt Vô Tình chỉ nhìn cô, im lặng không nói.
Dạ Cô Tinh cũng không lảng tránh, bốn mắt nhìn nhau, đôi mi thanh tú của cô khẽ nhíu lại, “Có việc gì sao?”
Anh ta trầm ngâm trong giây lát rồi mới nói, “…… Tôi muốn xem cho cô một quẻ.”
“Bây giờ?”
“Đúng vậy, bây giờ.”
“Xem thế nào? Cần mai rùa, tiền đồng không? Nếu là như thế, vậy tôi từ chối, bởi vì tôi không có nhẫn nại chờ anh tắm rửa đốt hương, tế thần niệm chú, luận quẻ!”
Nguyệt Vô Tình nhíu mày, mắt sáng như đuốc, “Cô biết bói quẻ đoán mệnh?”
Lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nhìn thấy Nguyệt Vô Tình bén nhọn như vậy, mấy lần chạm mặt người đàn ông này luôn một bộ yên tĩnh nhàn nhạt, dáng vẻ xuất trần thoát tục, bây giờ…… đúng là hiếm thấy!
“Có biết một chút.”
Sư phụ trước đây cũng là biết bấm quẻ, tiên phong đạo cốt, nhưng mà cô lại không thích những thứ thần thần quỷ quỷ, bởi vậy chỉ học được chút da lông bên ngoài.
Nguyệt Vô Tình dường như đang cân nhắc, thật lâu mới mở miệng nói, “Vậy thì coi tay.”
Dạ Cô Tinh rất hào phóng mà duỗi hai tay ra.
Nguyệt Vô Tình càng thêm khẳng định cô là người đồng đạo!
Người bình thường nói đến việc coi bói chỉ tay, sẽ theo bản năng chính là nam tả nữ hữu, nhưng thực ra không phải vậy.
Cái gọi là tướng, có phân chia Tiên thiên và Hậu thiên, lại có hình thái và khí sắc khác nhau. Xem tướng tay, tay trái Tiên Thiên, tay phải Hậu thiên, cho nên hai tay đều phải xem!
Hiển nhiên, Dạ Cô Tinh biết được điều này.
Từ khi bói một quẻ trong đình nghỉ mát, được kết quả “Quái tượng hỗn loạn, Thiên Cơ không hiện ra”, thời gian này Nguyệt Vô Tình vẫn luôn suy nghĩ, vấn đề rốt cuộc là nằm ở đâu!
Mặc dù nghĩ muốn nát óc, anh ta cũng không hiểu nổi, cái gì gọi là “vượt ra ngoài ngũ hành, không ở bên trong tam giới”?!
Tam giới tức là 3 giới huyền, thiên, nhân. Bên trong nhân giới, lại chia thành lục đạo, tức là tu hành đạo, linh đạo, thế tục đạo, quỷ đạo, ma đạo và súc sinh đạo.
Ngũ hành gồm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Không phải người, không phải thần, không phải tiên, không phải quỷ, không phải ma, không phải yêu, vậy cô…… là gì?!
Vì thế, đêm nay anh ta mới mạo muội tới cửa tìm chứng cứ, thời gian trước, khụ khụ….. Gia chủ ở nhà, anh ta không dám tự chuốc khổ vào thân, hôm nay vừa vặn, An thị có cuộc họp thường niên, gia chủ về muộn!
Được rồi, Nguyệt thần côn kiêu ngạo sẽ không thừa nhận, trong một khoảnh khắc Dạ Cô Tinh bước vào cửa, anh ta cũng đã nhìn chằm chằm người ta roiồi……
Tay có năm vân tám gò, hình dáng hoa văn mỗi người không giống nhau, phân chia tỉ mỉ thì có ba loại, từng loại lại có ý nghĩa khác nhau.
Cái gọi là tướng tay, bao hàm Lưỡng Nghi Tam Tài chi đạo, bao quát bí mật của Ngũ Hành Thái Cực, con người, đất trời, đều ở bên trong bàn tay này, nói đơn giản hơn, lục phủ ngũ tạng cũng có thể xem rõ ràng ở lòng bàn tay. Không chỉ có những thứ vừa nói, tính cách, tài năng, thành tựu, tổ tiên giàu nghèo, cha mẹ, vợ chồng, con cái và với xu thế phát triển của bản thân, đều có thể nhìn ra.
Cầm hai tay Dạ cô Tinh nâng lên, Nguyệt Vô Tình nhìn rất cẩn thận, đột nhiên, sắc mặt đại biến, ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn về phía Dạ Cô Tinh.
Vị trí dưới ngón tay giữa cao rộng nhưng cũng ẩn hiện ánh sáng màu xanh, tuy xuất thân cao quý, nhưng chắc chắc vận mệnh thăng trầm, lại còn là…… mệnh chết yểu! Trong lòng bàn tay có vân con rùa, vân đoan vật, tuy có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, nhưng lại là chiêu họa vào thân, nhất định sẽ chết oan uổng, sống không quá 21!
Dạ Cô Tinh hứng thú nhíu mày, thong dong mỉm cười, “Vị đại tiên này, nhìn ra được điều gì sao?”
Thực ra, Dạ Cô Tinh cũng từng nhìn qua tướng tay của bản thân, vừa nhìn chính là hồng nhan bạc mệnh, vô phúc không lộc, là một người vô cùng đáng thương, có điều, đó là chỉ số mệnh của Dạ Cô Tinh đã chết.
Bây giờ, kim thiền thoát xác, sống nhờ mà sinh, Diệp Tử và Dạ Cô Tinh hợp hai thành một, mệnh số đương nhiên cũng sẽ nghịch chuyển, cô cũng biết trước là Nguyệt Vô Tình sẽ có phản ứng sợ hãi thế này, dù sao, một người có số mệnh chết yểu lại đang sống sờ sờ ngồi ngay trước mặt mình, cảm giác đó, không khác nào chính mắt nhìn thấy ma quỷ!
Đang chuẩn bị rút về tay, giọng nói lạnh lẽo thâm trầm của người đàn ông đột nhiên vang lên.
“Hai người đang làm gì?!”
Bầu không khí ngưng tụ, nhiệt độ trong nháy mắt hạ xuống 0 độ……