Anh ấy sao có thể thích tôi - Chương 24
Đọc truyện Anh ấy sao có thể thích tôi Chương 24 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Bây giờ anh là người mà tôi thích đó.
Edit: Chocopieyogurt
Giọng nói nhỏ dần, trong xe rơi vào yên tĩnh.
Trong bóng tối, không khí xung quanh giống như bị xe lửa nghiền qua, từng phần tử đều bị nhìn thấ.
Mạnh Sơ Vũ nín thở nhìn chằm chằm Chu Tuyển, nhìn bàn tay anh không chút sứt mẻ chống bên tai cô, ánh mắt cũng không di chuyển một tấc dừng trên mặt anh, cảm giác chính mình đang chờ một bản xét xử nghiêm khắc.
Trầm mặc một hồi lâu, bãi đỗ xe bỗng nhiên sáng đèn.
Mạnh Sơ Vũ buông thõng tay bên người, thấy lông mi của Chu Tuyển hơi run run.
Trong xe rất sáng, trong nháy mắt không thể phân biệt được rốt cuộc là ánh mắt của Chu Tuyển hay là ánh sáng.
“Trước kia cũng trêu người như vậy?” Chu Tuyển thấp giọng hỏi.
Mạnh Sơ Vũ lờ mờ, nghĩ xem nên đáp lại là “Đúng” hay là “Không đúng”, một lát sau thì chần chừ gật đầu.
“Phương pháp vụng về như thế, nhưng mà___” Chu Tuyển nhíu mày, nói từng chữ, “Để cô thành công rồi.”
“…”
Chu Tuyển nói xong, buông tay lui về phía sau, trở lại ghế lái mở cửa xuống xe.
Mạnh Sơ Vũ vẫn duy trì tư thế vừa nằm vừa ngồi cứng nhắc, chậm rãi chớp mắt hai lần.
Có ý gì?
Anh đang nghi ngờ phương pháp vụng về như vậy thế nhưng lại để cô lúc trước ghẹo người thành công, vẫn là thế vậy mà để cô hôm nay thành công trêu chọc anh?
Một hồi im lặng vừa nãy, Mạnh Sơ Vũ nghĩ thầm trong lòng rằng Chu Tuyển có thể sẽ trả lời.
Cô nghĩ khả năng xấu nhất là Chu Tuyển lấy chuyện quan hệ cấp trên cấp dưới ra nói, cứng rắn từ chối cô.
Kiểu vấn đề mang tính nguyên tắc này trước mắt cô khẳng định sẽ biết điều xóa bỏ suy nghĩ này, từ nay về sau chỉ làm trợ lý của anh.
Khả năng xấu thứ hai có thể chính là Chu Tuyển nói chuyện của Giản Thừa, chuyện đó cô chưa hoàn toàn bỏ qua được, ít nhất cũng phải chờ thời gian làm phai nhạt nỗi lo lắng này.
Kết quả chức vụ anh cũng không nhắc, anh em anh cũng không nhắc.
Nhưng ngoại trừ hai loại kết quả xấu nhất này, lại không giống nghe thấy lời khiến người khác vui vẻ.
Lớp giấy cửa sổ này chỉ chọc được sự cô đơn, cô đánh vào bông, cái gì cũng không đạt được.
Trái tim Mạnh Sơ Vũ bị treo nửa vời, điều chỉnh độ cao ghế quay đầu lại.
Thấy Chu Tuyển từ ghế sau lấy hai lon nước soda, trở lại ghế lái hỏi cô: “Lon nào?”
“Cái này đi.” Mạnh Sơ Vũ chọn vị chanh, nhận lon nước.
Hỏi một đáp một kết thúc, còn muốn tiếp tục chủ đề vừa nãy, nhưng lại cảm thấy đã bỏ lỡ không khí và thời cơ.
*
Xe chạy khỏi tầng hầm, chạy về phía Vọng Giang phủ.
Mạnh Sơ Vũ ngồi ở ghế lái phụ, lâu lâu lại mở chai nước uống một ngụm soda cho đỡ buồn.
Tới gần tiểu khu, cái bụng rỗng của cô bỗng nhiên kêu ọc ọc.
Mạnh Sơ Vũ xấu hổ che bụng.
Hận vì sao mỗi lần ở trong xe Chu Tuyển lại im lặng như vậy.
Chu Tuyển nghiêng đầu nhìn qua liếc mắt một cái.
Mạnh Sơ Vũ hắng hắng giọng: “Này cũng không phải là giả.”
“Cho rằng cô giả cũng không được.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Đã trễ rồi, anh cũng không đói sao?”
“Không đói thì tan làm làm gì?”
“Vậy nếu trùng hợp mọi người đều đói, chi bằng___đi ăn cơm tối trước đi.” Mạnh Sơ Vũ nheo mắt nhìn anh.
“Ăn gì?”
Mạnh Sơ Vũ trầm ngâm: “Hôm nay có hơi lạnh, ăn lẩu thì sao?”
“Cô không chỉ không đau bụng kinh còn có thể nhảy nhót giày vò.”
“…Ăn cái lẩu thì nhảy thế nào, không ăn cay là được.”
Chu Tuyển đến ngã tư thì quay đầu, lái về khu phố thương mại gần đó, mười phút sau thì dừng xe ở cửa một nhà hàng món Quảng.
Không phải cuối tuần, lại ở gần ngoại thành, trong tiệm không cần chờ chỗ ngồi.
Mạnh Sơ Vũ theo Chu Tuyển vào quán ăn, hương thơm xộc vào mũi, trái tim có cảm giác vắng vẻ được lấp đầy một chút.
Hai người ngồi ở gần cửa sổ, Mạnh Sơ Vũ nhận thực đơn từ người phục vụ, trước tiên lật một vòng, để ý một thực đơn khác trên bàn còn bị để ở một bên, ngẩng đầu nhìn Chu Tuyển.
Người này đang vô cùng chuyên chú nghịch điện thoại.
Bình thường cũng không thấy anh ỷ lại nhiều vào điện thoại, dù sao lúc trước đổi nhầm di động phải cả đêm mới phát hiện, bây giờ cùng cô ăn cơm lại dùng.
Mạnh Sơ Vũ tiếp tục nhìn thực đơn một lát, lại ngước mắt lên, thấy anh còn đang vuốt màn hình, nhịn không được nhíu mày: “Anh muốn ăn vị gì___?”
Chu Tuyển mắt vẫn nhìn trên màn hình tìm kiếm “Lúc hành kinh thì ăn canh gì”: “Vị nấm.”
“Vậy còn đồ ăn?”
“Gì cũng được, cô xem rồi gọi.”
Mạnh Sơ Vũ thấy anh cũng không có bộ dáng gì giống chuyên tâm ăn cơm, chỉ món mình thích ăn cho người phục vụ.
Gọi đến cuối, bỗng nhiên nhớ đế bây giờ còn chưa đến thời điểm để đùa giỡn, người còn chưa chọc đến tay đâu, lại tự mình tha thứ cho sự thiếu tập trung của Chu Tuyển vừa nãy.
Nhớ lại thói quen ăn uống thường ngày của Chu Tuyển, Mạnh Sơ Vũ nhịn đau bỏ bốn món, gọi mấy món anh thích ăn.
Người phục vụ xác nhận lại món ăn rồi rời khỏi.
Mạnh Sơ Vũ tranh công với người đối diện: “Trí nhớ tôi tốt lắm phải không?”
“Nhớ cái gì?”
“Nhớ anh thích ăn cái gì đó.”
Chu Tuyển gật gật đầu: “Tôi hay ăn gì trợ lý Nhậm cũng nhớ rõ.”
“…”
Anh cũng thật là biết nói chuyện phiếm.
Một cuộc trò chuyện đã bị bóp chết, hàng vạn câu chuyện khác lại nổi lên.
Mạnh Sơ Vũ vắt hết óc suy nghĩ, lại hỏi: “Tay anh cắt chỉ xong không bị sưng chứ?”
“Cô còn biết có thể sưng.”
“Đương nhiên, tôi tra rồi, nói là nếu cắt chỉ xong mà bị sưng thì miệng vết thương chưa khép lại được.”
“Có thời gian tra thông tin, sáng hôm qua còn rất bận mà.”
Mạnh Sơ Vũ nặn một nụ cười: “Quả thật có chút bận, lần sau tôi nhất định đi với anh.”
“Tôi cảm thấy tốt nhất là không có lần sau, ” Chu Tuyển thản nhiên hỏi lại, “Cô thấy thế nào?”
“….”
Mạnh Sơ Vũ gật gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Câu chuyện thứ hai cũng bị bóp chết.
Lẩu vẫn chưa lên, Mạnh Sơ Vũ không tin chính không tin tà lại thay đổi đề tài: “Thứ bảy được nghỉ lễ rồi, anh định khi nào về Nam Hoài vậy?”
“Có thể không về.” Chu Tuyển lắc đầu.
Mạnh Sơ Vũ đã chuẩn bị trước đầu tiên là nhờ đi xe, không nghĩ đến còn có thể nghe thấy đáp án phủ định.
“Nghỉ Quốc Khánh dài như vậy, anh muốn ở lại Hàng thị làm gì?”
“Đi Mỹ một chuyến.”
“Hả…Đi Mỹ làm gì thế?”
“Lịch trình ngày nghỉ còn phải báo trước với trợ lý hả?”
Đề tài thứ ba không hiểu sao cũng bị chết oan.
Mạnh Sơ Vũ hít sâu một hơi, ngậm miệng lại.
Bây giờ nếu không phải là cô mưu đồ anh ta, Chu Tuyển lẽ ra phải biến mất khỏi trái đất.
*
Tuy rằng không nói được một chủ đề hoàn chỉnh nào, nhưng sau khi uống xong một nồi canh dinh dưỡng, ăn xong một cái lẩu, tâm trạng Mạnh Sơ Vũ đã dễ chịu hơn chút.
Hơn nữa lúc cô đi vệ sinh Chu Tuyển đã thanh toán hết, cô thuận lý thành chương nói câu “Vậy lần sau tôi mời”, cuối cùng cũng không bị từ chối.
Đi khỏi quán ăn, Mạnh Sơ Vũ nghĩ về lịch trình bố trí trong tuần tới, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có cơ hội ở riêng thế này nữa, được một tấc lại tiến thêm một thước, nói: “Hình như tôi ăn no quá rồi.”
“Cho nên?” Động tác kéo cửa xe của Chu Tuyển ngừng một lát.
“Cho nên tôi có thể cần đi bộ một lát cho tiêu thức ăn.”
Chu Tuyển nhìn đồng hồ: “Chín giờ.”
“Ừ, mới chín giờ, đường ban đêm cũng không có gì không an toàn, tôi đi một mình, đợi lát nữa đi xe đạp công cộng về cũng được, anh lái xe đi trước đi.”
“Manh Sơ Vũ, cô đang muốn khiêu chiến__”
Đúng vậy, tôi chính là đang muốn khiêu chiến lương tâm của một người đàn ông___Mạnh Sơ Vũ nghĩ trong lòng.
“Đạp xe bốn ki lô mét trong mưa?”
Mạnh Sơ Vũ vừa ngẩng đầu, vươn tay thăm dò.
Hai giọt mưa rơi vào lòng bàn tay.
“…”
Mạnh Sơ Vũ cúi đầu bước nhanh đến ghế phó lái, mở cửa xe ngồi lên.
*
Bốn cây số không kẹt xe cũng chính là chuyện đạp ga một cái, xe rất nhanh đã tới Vọng Giang phủ.
Bởi vì trên đường mưa lớn, Chu Tuyển trực tiếp đem xe lái vào hầm tiểu khu, đứng trước thang máy khu nhà Mạnh Sơ Vũ.
Mạnh Sơ Vũ còn chưa vội mở cửa xe, suy nghĩ còn có thể nói thêm cái gi.
Ý nghĩ không muốn đi đã khắc rõ ràng trên trán.
“Còn muốn làm gì?” Chu Tuyển nhìn lướt qua cô.
Hầm xe mờ tối lại yên lặng, giống như lại trở về bãi đỗ xe ở công ty.
Mạnh Sơ Vũ nghĩ đến câu chuyện bị Chu Tuyển ngắt lời, lại có chút không cam lòng, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cô nói: “Muốn nhìn anh nhiều thêm chút.”
Chu Tuyển yên lặng trong chớp mắt.
Một cái chớp mắt qua đi, anh không đầu không đuôi nói: “Ngày mai tôi không ở đây nữa?”
“Sao có thể giống nhau chứ, ở công ty anh là Chu tổng, tôi là trợ lý Mạnh, bây giờ___”
“Bây giờ?”
“Bây giờ anh là người tôi thích đó.”
Mạnh Sơ Vũ nói xong, trái tim nhảy lên đến cổ họng,
Cô rõ ràng nghĩ trước khi đi phải trêu Chu Tuyển một phen, tại sao lại trêu mình trước chứ, cô trừng mắt nhìn, không dám nhìn phản ứng của Chu Tuyển__chỉ cần cô không nhìn, thì có thể ngầm thừa nhận anh bị choáng rồi đi!
Mạnh Sơ Vũ mở cửa, vội vàng xuống xe, đi vào thang máy cũng không quay đầu lại.
Trên ghế lái, tay nắm vô lăng của Chu Tuyển từ từ siết chặt lại, rồi từ từ thả lỏng, nâng tay mở cúc áo sơ mi.
*
Mạnh Sơ Vũ đi thẳng một đường về nhà, vào cửa, dựa lưng vào cửa điều chỉnh hô hấp, đột nhiên ngã xuống giường.
Lấy gối che mặt một lát, cô trở mình, nhìn chằm chằm trần nhà trống không, lại có chút hối hận vì không nhìn phản ứng vừa nãy của Chu Tuyển.
Mạnh Sơ Vũ thở dài, nằm trên giường nhìn lại những thất bại ngày hôm nay.
Không biết có phải bây giờ tim đập quá nhanh hay không mà cô có chút hưng phấn, cô bỗng lóe lên một suy nghĩ__
Giữa cô và Chu Tuyển có hai trở ngại là chức vụ và Giản Thừa, nếu Chu Tuyển một chút ý với cô cũng không có, tùy tiện lựa một lý do đã có thể đẩy cô trở về.
Nhưng anh không có lấy hai lý do này để nói chuyện, không phải là ngầm đồng ý hành vi của cô hay sao?
Anh có một trăm phương pháp làm cô hoàn toàn hết hi vọng, nhưng bây giờ cô vẫn vui vẻ trong lòng.
Hơn nữa mặc kệ anh hôm nay bóp chết bao nhiêu đề tài trò chuyện, trên thực tế vẫn ăn cơm chiều với cô.
Cái này sao có thể nói là thất bại chứ?
Mạnh Sơ Vũ nghĩ nghĩ, cầm điện thoại mở ra khung trò chuyện với Chu Tuyển, gởi tin nhắn qua: “Về đến nhà chưa?”
Đầu kia nửa ngày vẫn chưa trả lời.
Mạnh Sơ Vũ đợi vài phút, nhớ đến câu này của mình lại rất giống kiểu “vô nghĩa” mà Trần Hạnh nói lúc trước ___ khiến người khác không có động lực muốn trả lời, cô lại gởi thêm một cái: “Anh đã bật chế độ rung và thông báo nhắc nhở cho Wechat chưa? Nếu chưa, có thể mở lên không?”
eyJpdiI6ImdyVlwvRzQ3OFI5UGViRmprN2ZHc25nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhTcWdBUDVCOTlmV3M5eGVYSXZydmduZ3Y5TXFIZXQweHV0MTFkQVMxVmRPcXRPckxjRmVZTGxYN09qcmpBdHEiLCJtYWMiOiI2NmEzYzc4OTNkNTAwMzU2OTY5YmY3ZDA2ZGViZWNkNWViOTY2OTE3MzE3MmRjMTVhMDU2MjY5NTMzZmIyYzU0In0=eyJpdiI6IlRCM1hDTmQ2Mk5KSTRaeFczQW16Wnc9PSIsInZhbHVlIjoieXNzVjlDZ3Q0V0dwdFRuV3gxMFJtQjl1OFFjNG03Rmp3RnEyR3Fva25KUFZEZHZvVm9TVjg0M0d1ZHIwb0Rrc3RRY2FpalFIcFc0bjB4dklnMGhUZ1E9PSIsIm1hYyI6IjRjNmNjYjUxYTA5NDYwZTg1YzQxM2IxYzc0ODU2Y2NhODM4ZWMzM2QzNDIxMmU3MGIyNTUzZGNkMGM2Y2ZiZjQifQ==eyJpdiI6ImhlUTZvM1BHMjJnemdvQ29KeGFHdEE9PSIsInZhbHVlIjoiejhXWjJXcHVDTE9MbmlzOHpkcFN3clRUamRjd3JvYjBORFpmWkI2bEtpZ05jUnlJVHVFaHpRU2x5NXF6VHQ2NCIsIm1hYyI6IjY2OWY1ZjBiMmE0MjcxYjk0NGQxZTZkOTE5Y2Y2NDdjMWE1ZmZlOThlNDk3MTQ1ZjdmMjJlYzkyMmY0MmUzMmUifQ==eyJpdiI6IktVK3NiSzhOZVwvK2VPYjJRVk9JOW5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImN0Q1NLdDhESVZ2bXFldGhUUmVjRVY4TTgzOXh0eTliVE5Na2RIbFwvM3NZU2tUTU43VUd2dFRuREtXRGNpRUV2OENBQ3AyaUwyVml1bzJLNXUwZHQ5NVNXWFBPM3lEb0xkNUNlZ3lzNmR2ND0iLCJtYWMiOiI3YmRkZWMzMGRlMDY3M2Y5YzMxYzYwYTBiMTA2NDU2ZGNkZGE4NzUyNzExYzMwMTI3NDg2MmRmN2FkYTRjODkwIn0=eyJpdiI6Iit5bElzRGRnemF5U0NsZXVaTVwvRFd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjlxMFpPcWRKSTVtWVIwN2VKQ2Z0Sk1CQmd1dEw3RGNQUDFqbUswRmlPOXBXOWI0eTdxajMyUWxBa1l5NE02R2IiLCJtYWMiOiI1YTQ2NzkzNzI4ODFkM2UzZjQ3MzQ0MTk5MjExMDZhZGUyNjljZGQwNDUyMmVkMWFjMTExZmM0NmMwNTdlM2U0In0=eyJpdiI6Ik5CK1Z1WkZrWFdicTMxSU9jbG82aUE9PSIsInZhbHVlIjoiVE9kRXg0WHFYNjMzam4zaDZtcUF2VktyVFhpbFkxWk1qRFhFXC9BSkVRM05zWTR2b0EwOXdNcnh1eStJblVIaXhtS1Q1S1czRUFjSVliRVhDdnRXSDV3PT0iLCJtYWMiOiJlMzUxMzQyNjdlMDI0NjM3ODViZGFiZmZmMzZkZTVmZTUxMTYwNTcxODE1NTZiMTYxZmNkNzBhZDA2YzkyOTJiIn0=eyJpdiI6Ik8wT1FZTHZOUG9KNEVRZnNOMTFQWkE9PSIsInZhbHVlIjoiVm5GR01Ja29DNE1NM09YYUptTkNzNGRhcm5yVzZ3U0ZrN1J1U2ZzcU5XOWZ1REo5ZXprM3NDNmt4TThLRVY1YiIsIm1hYyI6ImVkNDk1MjM5YmRhOGFkZTk5NjBhYWM1ZDhiMGQ5ZWQyZWQxMmRhMDdmODkxMjMxZGNhMGRlMzU5NzExNTk1YTkifQ==eyJpdiI6Ik5uODRxVGZLSVM0dmkrZnJXeEhsbHc9PSIsInZhbHVlIjoiN1BQZ0FJYmVQcEpXN2tBVFVMcW5OV1Vad0ZYZldseE9CemxTRHpTOXJyQkwwUU1wcU9INlZYVThScXJBVkpMNTAyNVJlOUY2RmRJSDRmVE52NEs1N2JxZDJVWXlGaG9CK001cFdNaWRxM2xXMmRCdnFhbnNFTVcxeVhWdm93M0xUTlNKOFRaelhoek1RbHRScW9ObzNtVWlkYnJcL0FDZ0orWmZWK214NEo4RT0iLCJtYWMiOiJkZjAyNzQ2ZDQyNGE4ZWE4ZTE0ZjhhZmQzYTVmYjFjMmQ0OWQzZGFjNzZjM2U3NjFhMTIzMzdhODY4ODgwYmYxIn0=eyJpdiI6InN1Y1M4UTBjem5TclFtNWpiNGZIZnc9PSIsInZhbHVlIjoidmRxVUVtYXpCbGMreXlDNzRjZ2xXaEs5bmhyWGZxWm1XSW5CeHF3amFOdHZINW5Ta2FGT01URTg1aHM2YXVCcSIsIm1hYyI6ImQwNTk1Njc1ZDQ1YTIwN2U2NTk5MzFiZjUyZDA4ZGMwYTEwNjY0N2Q0NWQ0M2QxYmEwODkwMmJkM2FmM2Q4Y2YifQ==eyJpdiI6IktBejZzSytGV3RlOEF2bHdGeEZFY2c9PSIsInZhbHVlIjoidllVTFRWZnhLT1Y5TjQ4bGVKcXo5TUN2SkVZcnZEN1NqaHV2VFVISzQwbnBTdk4wOUp0akZYSGpGeHN2OUxoaDBoUkJSZ1JQUzl3NXpYXC84VjAraFRIQ3ZmYlQzWWR1UkZBSmZocHUwZUQ4PSIsIm1hYyI6IjI4ZTJjMjkyZDU2NWYzOWZkM2Y2NjJmYTQxZmU0MGU5YTdmYjJkMjVmOTlmYjlhZWY2ODU4YzUzMDc1NmY3MGQifQ==eyJpdiI6IkNCN25aSXN1Q3hNWDZ0OGgzcXNEUVE9PSIsInZhbHVlIjoiaVwvOFUzb3c5UmJ5a0srMWg2bXJ0MkE1QWtCRlpqbCtMVHU0Wkp5RjFsR2diSTlFUkZrcDBKXC9Lc1wvbUNXWVpUTCIsIm1hYyI6ImFlMjVlNjFmMGZkMGJlMzg3ZDFlNzhmM2NiNjE3MmYwMTZkYWQwNTdkM2MyZDM4NjY1NzFkNTlhNzc3MTNlNWYifQ==eyJpdiI6Im1RaE42TWVuUjZIVHFDRjl4dWt4Q0E9PSIsInZhbHVlIjoiRFRMd0JFYThSM2lPSzVXbTVWdkRLNE1hWGphVWdjcWg3Umd3TDRPZ0daZFMyM3hyM09MNnNTSnI0QlRJOGF4TkwxM2cwek4rTUhvaldqUWIxNHBNeUR0ejRTTFwvY1FOVUVzRWxHVzc4bjVhV1QzUGV6VlhuZTg1TFJBVGdwVlVhVHJyWGNmaHVQaXZZMlZOTVBxWDhxeW8yeGpxeDJac3YxdkhKNEZWT2F1ZkJ1KzRCbTNhOTBuSjYyaEVsbHV0ckgxclpuMU1ZUVN0TTVpQUhhRHFaNVE9PSIsIm1hYyI6IjRkNjA0NTEwOTE3ZjgzMTBlNWFkNTg1ZTczZjA2YWVmNDQwMTA0MTlkZGNhOWU2YThjNmZiMDRlMmQ4ZTQ4ZDYifQ==eyJpdiI6ImhFbDBIVnVoNnd6ZmcxN3h0TG5rOUE9PSIsInZhbHVlIjoiZGtDenVJdExMNVZBWW96U2djcGtxc2kxbVVJR1lGb1prN3A3N01kZmtFc3B5ak9iaEZERnprUUFuTnhmUTRoaSIsIm1hYyI6IjVhMTQyMTk4YTMzY2M3NTYwNDE4Njg2NTAzYTdmODY2MjlkYWEwOTU3YjZjODBlNDMzN2NlNTkzMjQzOTk2YTYifQ==eyJpdiI6InNZZml4MG5RWTF3S1ZpdDIrTUZYS1E9PSIsInZhbHVlIjoiRWpPYkI2aTlkXC95OGtBbFRnT2FxMERzT3hcL2FudFZrOStKazVBbWNhZFBMelM2TmNCRGtpUFZNRHR1Mzl2bmNZIiwibWFjIjoiMTM0NjJmOTE0NzIxMzgwNjc4NmViN2ExNWU5NWVjYjA4NWExYmFmOTQyYmRlMWIwYTJiNjdlOTgyNTBhMjVkNiJ9
Suy nghĩ của tác giả: quả thật vỗ đến mức mà tim Tuyển tổng của chúng ta đập bình bịch.