Ấm áp có em ngọt ngào có anh - Chương 200
Đọc truyện Ấm áp có em ngọt ngào có anh Chương 200 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ấm áp có em, ngọt ngào có anh – Chương 200 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 200NGỦ LẠI
Rốt cuộc cũng nuốt được miếng cá xuống, Lâm Yên khó khăn hé miệng nói: “Ừm, ngon lắm!”
Ngon?
Bùi Vũ Đường thấy Lâm Yên mỉm cười như vậy thì có hơi ngờ, bèn vội vàng gắp một miếng cá cho vào miệng.
Sau khi cho vào miệng…
Giây phút đó, Bùi Vũ Đường đã cảm nhận được một điều: Tình cảm của chị dâu đối với anh cả chắc chắn là tình yêu đích thực!
Sau đó mọi người lục tục ăn cơm.
Mỗi món ăn Lâm Yên đều nếm một miếng, trong lòng thầm nghĩ chắc sẽ phải có một thứ gì đó có thể ăn được chứ?
Kết quả, chẳng có nổi một món nào!
Lâm Yên vừa cắm đầu và cơm trắng vừa tò mò liếc mắt nhìn Bùi Duật Thành.
Cô thấy Bùi Duật Thành thản nhiên ăn những món ăn kia mà không hề có bất cứ biểu cảm đặc biệt nào, giống như anh không hề cảm thấy nó khó ăn.
Phía đối diện, Bùi Nam Nhứ và Bùi Vũ Đường cũng có vẻ rất bình thường.
Lâm Yên bắt đầu nghi ngờ chính mình…
Chuyện gì thế này?
Tại sao đồ ăn khó nuốt như vậy mà cả ba anh em bọn họ đều không có chút phản ứng nào?
Khẩu vị của người nhà họ Bùi đều mặn mà như vậy sao?
Bữa cơm này khiến Lâm Yên có cảm giác vị giác của mình đã chết lặng.
Lúc này, có vẻ như Bùi Duật Thành cũng phát hiện ra biểu cảm khác thường của cô: “Mặn à?”
“Không phải không phải không phải! Không mặn không nhạt, rất vừa! Chỉ là tôi hơi khát, có nước không nhỉ?” Lâm Yên nói.
Bùi Duật Thành đứng dậy đi lấy nước.
Thừa dịp đương sự không có mặt, sắc mặt của Bùi Vũ Đường lập tức trở nên vặn vẹo: “Chị dâu! Em đã nói là ra ngoài ăn rồi mà! Chị thấy khổ chưa! Hôm nay em đã bị thương như thế này mà về nhà còn gặp chuyện này nữa! Sao cái số của em nó lại khổ thế này! Thà bị Tống Diệu Nam đánh một trận còn tốt hơn ăn một bữa cơm của anh cả!”
Mặt mũi Lâm Yên cũng đen thui: “Hóa ra mấy người cũng thấy khó ăn? Tôi còn tưởng khẩu vị nhà họ Bùi mấy người mặn mà như vậy chứ!”
Bùi Vũ Đường: “Chị dâu, hiện giờ em đã hoàn toàn tin rồi…” Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Lâm Yên: “Tin gì?”
Bùi Vũ Đường: “Chị chắc chắn là yêu anh em đến chết đi sống lại! Cơm khó nuốt như vậy mà chị lại có thể mỉm cười mà ăn được, cần bao nhiêu sức mạnh của tình yêu mới có thể làm được như vậy chứ? Ngoại trừ em và anh hai thì chị là người duy nhất dám ăn cơm do anh cả làm! Chị dâu, chị quả nhiên chính là định mệnh của anh cả nhà em!”
Lâm Yên: “…” Định mệnh cái đầu cậu!
Bùi Duật Thành lấy nước về, Bùi Vũ Đường cũng nhanh chóng và hết cơm trong bát vào miệng rồi đứng phắt dậy: “Em ăn xong rồi! Bây giờ em chỉ là một tay đua nhỏ bé của một đội xe bết bát không tiền không quyền không thế nên em sẽ không ở lại qua đêm! Em về đây! Chào anh cả, chào chị dâu!”
Bùi Nam Nhứ cũng lau miệng, đứng dậy: “Anh cả với chị dâu cứ từ từ ăn, ngày mai em còn có sự kiện nên cũng đi trước ạ.”
Sau đó chỉ còn lại một mình Lâm Yên bi thương đối diện với bàn đồ ăn đầy ự: “???”
Mấy người cứ như vậy bỏ lại cô sao?
Trong phòng khách chỉ còn lại Lâm Yên và Bùi Duật Thành.
Lâm Yên cắn răng nuốt nước mắt lặng lẽ ăn xong hai bát cơm, uống ba cốc nước lớn rồi tiếp tục lặng lẽ giúp Bùi Duật Thành thu dọn bát đũa.
Thu dọn xong, Lâm Yên và Bùi Duật Thành lại cùng nhau rửa bát.
Cô vừa rửa vừa nghĩ, rửa bát đũa xong thì chắc là cô đi được rồi nhỉ?
Thế nhưng cô phải nói như thế nào bây giờ?
Hình tượng “thâm tình” mà cô xây dựng là chỉ hận không thể mỗi giây mỗi phút đều có thể ở bên cạnh Bùi Duật Thành, như vậy thì cô đâu có thể chủ động nói muốn rời đi được.
Lâm Yên đang vừa rửa bát vừa nghĩ thì đột nhiên cổ tay bị một bàn tay mát lạnh nắm lấy.
Lâm Yên giật mình nhìn sang: “C…có chuyện gì vậy, ngài Bùi?”
“Để đó, để tôi rửa!” Bùi Duật Thành nhìn mấy cái bát Lâm Yên vừa rửa, giọng điệu hơi bất đắc dĩ.
Lúc này Lâm Yên mới nhìn lại những cái bát mình vừa rửa, chết cô rồi…
Vì lúc nãy cô nghĩ vẩn vơ nên không khống chế lực của mình nên có mấy cái bát bị vỡ.
Lâm Yên đen mặt: “Xin lỗi xin lỗi… từ nhỏ tôi đã khỏe hơn so với quy định..”
Bùi Duật Thành: “Ra ngoài chờ tôi đi.”
Lâm Yên: “À được…”