[Dịch] Nữ Chủ Bàn Tay Vàng Mang Hạnh Phúc - 189
Đọc truyện [Dịch] Nữ Chủ Bàn Tay Vàng Mang Hạnh Phúc 189 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Tiền Hải thật đúng là có bằng chứng. Ông ta gân cổ lên nói: “Trên nhẫn vàng kia còn có dấu răng tôi cắn ra, cô lấy ra xem liền biết tôi nói có đúng hay không!”
Tống Đào Hoa vừa nghe thấy vậy thì ngay lập tức đã khẩn trương. Cô ta đã sớm lôi cái nhẫn vàng kia ra lật tới lật lui nhìn lại vô số lần rồi, đương nhiên là biết trên nhẫn vàng có dấu vết kỳ quái, thì ra là dấu răng sao… Thế nhưng, loại chuyện như này cũng không thể tùy tiện thừa nhận được.
Vì thế lúc này, Tống Đào Hoa ngụy biện nói: “Có dấu răng thì thế nào, là tôi cắn ở trên đó không được sao? Theo tôi thì anh biết trên chiếc nhẫn này của tôi có dấu răng nên mới đến đây để chiếm tiện nghi.”
“Muốn nhẫn sao? Không có cửa đâu! Chiếc nhẫn đó là của tôi! ”
Tiền Hải sắp tức chết, ông ta chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy! Lúc này, từ trong miệng Tiền Hải phát ra một loạt từ ngữ tục tĩu nhằm nhục mạ Tống Đào Hoa, chỉ nghe nội dung liền biết được Tiền Hải chính là chân truyền của Triệu Hồng Diệp rồi!!
Nhưng mà Tống Đào Hoa là ai chứ, da mặt của cô ta còn dày hơn so với Tiền Hải.
Tống Đào Hoa làm bộ như không nghe thấy, thậm chí cô ta còn nói với đại đội trưởng Chiêu Thiên Hạ rằng, Tiền Hải đến nhà cô ta trộm đồ, ông ta cũng không có quan hệ gì với cô ta hết, mau bắt ông ta nhốt vào trong cục công an!
Hai người Tống Đào Hoa và Tiền Hải cãi nhau một trận, đều nói lời mình nói là thật, làm cho người ta trong lúc nhất thời cũng không phân biệt được là ai nói thật, ai nói dối.
Mọi người nhìn Tiền Hải cùng Tống Đào Hoa ầm ĩ thành một đoàn, sau đó nhìn Đổng Đại Dũng thỉnh thoảng lại thể hiện sự phẫn nộ đến tột cùng của anh ta với hai người Tống Đào Hoa cùng Tiền Hải thì trong lòng có loại quỷ dị không hài hòa. Làm sao bọn họ lại cảm thấy, Tiền Hải cùng Tống Đào Hoa này cũng rất xứng đôi chứ?
“Được rồi! Đừng nói nữa!” Đại đội trưởng Chiêu Thiên Hạ không thể nhịn được nữa, tức giận quát lớn, thành công làm cho hai người Tiền Hải cùng Tống Đào Hoa đều dừng lại hành động mắng chửi đối phương.
“Buổi tối tất cả mọi người đều không cần ngủ hả? Nhanh chóng trở về ngủ đi! Tống Đào Hoa, cô tìm trong nhà có thứ gì bị mất hay không, nếu không có thì Tiền Hải liền về nhà trước, chờ đến sáng sớm, tôi lại đến tìm anh tính sổ!”
Nghe Chiêu Thiên Hạ nói, Tiền Hải liền sợ hãi, rụt cổ lại không dám nói chuyện. Ông ta lo lắng đại đội trưởng sẽ túm lấy ông ta đưa đến cục công an.
Ánh mắt Tống Đào Hoa đảo quanh một vòng, nhanh chóng xem xét một vòng trong nhà, phát hiện không bị mất cái gì xong thì cô ta lại đi đến phòng mẹ chồng của cô ta ở bên cạnh. Sau khi xem xét thấy cũng không có đồ đạc gì bị trộm xong thì lúc này Tống Đào Hoa mới không cam lòng trở về nói đồ đạc trong nhà không bị mất gì cả.
Náo loạn một lúc lâu, trời cũng sắp sáng, Chiêu Thiên Hạ vội vàng kêu mọi người về nghỉ ngơi trước, không nên chậm trễ buổi sáng đi làm. Mà chính ông thì lại nói vài câu với Triệu Đại Căn, bảo Triệu Đại Căn mau chóng xử lý tốt chuyện trong nhà, nếu không kịp thì ban ngày liền xin nghỉ đi.
Triệu Đại Căn cảm tạ sự lý giải của đại đội trưởng về nỗi khổ trong lòng ông ta, liên tục nói mình sẽ xử lý nhanh chóng. Sau đó, Triệu Đại Căn dẫn theo vợ và con gái cùng với tên súc sinh không phải người Đổng Đại Dũng kia trở về, dáng vẻ xem ra là tính toán một đêm không ngủ để giải quyết việc này cho xong.
Chờ đến sáng sớm, chuyện xảy ra lúc nửa đêm đã được truyền ra ngoài qua miệng đám đàn ông thanh niên trai tráng kia, trong thời gian ngắn, cả thôn đều biết chuyện xảy ra vào đêm hôm qua!
Nhớ lại những gì mà người trong thôn nói cho mình biết, Bà Chiêu liếm liếm đôi môi khô khốc của mình rồi đi lấy bát rót một ngụm nước lạnh lớn cho mình trước, sau đó mới nặng nề thở ra một hơi nói: “Chuyện này là chuyện gì đây!”
Ông Chiêu cùng Triệu Đại Căn quan hệ cũng không tệ, vì thế ông cũng cảm thấy ưu sầu thay cho người anh em của mình: “Cũng không biết nhà Đại Căn thế nào rồi, ngày hôm nay cũng không có động tĩnh gì truyền đến cả.”
Đang nói thì mọi người trong nhà họ Chiêu chợt nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến ở nhà bên cạnh.
Đổng Đại Dũng bi phẫn hô to: “Các người không thể đối xử với tôi như vậy được!”
Đi ra ngoài nhìn một chút thì phát hiện trong sân nhà họ Triệu một mảnh hỗn độn, quần áo cùng vật dụng cá nhân thuộc về Đổng Đại Dũng đều bị hai người Triệu Đại Căn cùng Đường Ngọc Lan ném ra ngoài. Bọn họ không cho Đổng Đại Dũng đi vào trong nhà, nói là bọn họ ngại Đổng Đại Dũng làm ô uế nhà bọn họ.
Triệu Oánh vốn dĩ đang trông coi Đường Lâm Khê, thấy Đổng Đại Dũng còn muốn đi vào bên trong thì bảo Đường Lâm Khê đi vào một góc an toàn trước, sau đó chính mình mặt không chút thay đổi nghênh đón Đổng Đại Dũng.