[Dịch] Nữ Chủ Bàn Tay Vàng Mang Hạnh Phúc - 13
Đọc truyện [Dịch] Nữ Chủ Bàn Tay Vàng Mang Hạnh Phúc 13 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Tiền Nhị Nha cũng không phải là Tiền Nhị Nha, tên gọi thật của cô ta là Tiền Dung Nhi, là người đến từ Trung Quốc mấy chục năm sau, là một nữ sinh cấp ba.
Tiền Dung Nhi cũng không biết tại sao mình lại xuyên qua, cô ta khi đang đi học không cẩn thận ngủ gật, khi mở mắt ra liền phát hiện mình đến một thế giới khác.
Còn biến thành nông thôn thập niên 70, trở một bé gái bốn tuổi tên là Tiền Nhị Nha.
Chuyện như vậy xảy ra thì ai có thể chấp nhận được chứ?
Kết quả Tiền Dung Nhi chưa kịp đưa ra kháng nghị đối với đại thần xuyên qua, cô ta liền phát hiện mình có thêm cái gọi là bàn tay vàng của “Hệ thống trao đổi vạn năng”.
Vạn vật đều có thể trao đổi, chỉ cần ký chủ có đủ điểm trao đổi. Mà điểm trao đổi này chính là trị số hảo cảm của người chung quanh đối với ký chủ.
Nói thí dụ như nắm giữ 10 điểm trị số hảo cảm, liền có thể từ hệ thống trong đổi được thương phẩm trị giá 10 điểm trị số hảo cảm.
Tiền Dung Nhi nhìn bảng công nghệ cao trong suốt treo ở giữa không trung, trong mắt sáng lên liên tục. Lúc này, vết thương trên đầu gối lại bắt đầu phát tác, vừa đau vừa ngứa, cô ta cắn răng tìm tòi thuốc ngoại thương trên bảng, phát thiện tiện thuốc phun trị ngoại thương dùng thử chỉ cần 3 điểm trị số hảo cảm.
Chỉ cần 3 điểm? Chuyện này có khó khăn gì?
Trước đây Tiền Dung Nhi, hiện tại là Tiền Nhị Nha, nhìn Vân Nga cúi đầu ủ rũ đi vào trong nhà, lộ ra một nụ cười thân thiết. Cô ta am hiểu nhất chính là nịnh nọt trưởng bối trong nhà hài lòng.
“Mẹ, con tốt lắm rồi, mẹ không cần lại đi tìm bà nội, chờ buổi tối lại ngủ một giấc, ngày mai nhất định có thể tốt lên.” Con gái nhỏ bốn tuổi bi bô, lại nói lời an ủi cùng tuổi tác cũng không tương xứng, “Khổ cực mẹ, con yêu mẹ.”
Vân Nga cũng không nhận ra được trên người con gái phát sinh biến đổi lớn, chỉ cảm thấy ngày hôm nay con gái nói hơi nhiều. Nghe thấy con gái nói yêu mình, trong lòng Vân Nga chua xót mềm mại, nghĩ đến mẹ chồng quát mắng, chồng lạnh lùng, không khỏi bi thương đi đến gần ôm lấy con gái khóc lên.
“Hu hu hu, Nhị Nha đáng thương của mẹ, là mẹ vô dụng, mẹ không có tiền cho con, chân của con làm sao bây giờ. . .”
Trị số hảo cảm +1
Tiền Dung Nhi bị ôm vào trong ngực ngẩn ngơ, vốn cô ta nghĩ chính mình nói như vậy có thể đạt được 5 điểm 10 điểm trị số hảo cảm, không nghĩ tới chỉ có 1 điểm, xem ra cô ta còn cần tiếp tục cố gắng.
Còn có, “Nhị Nha” là cái tên quỷ quái gì, đây cũng quá khó nghe quá quê mùa, đợi khi tìm được cơ hội, cô ta nhất định phải sửa lại danh tự này.
nhà họ Chiêu.
Lúc trước Triệu Hồng Diệp lớn tiếng rống giận dữ, người nhà họ Chiêu thật ra cũng cũng nghe được, chỉ có điều quan hệ hai nhà cũng không tốt, coi như bọn họ có lòng tốt tới cửa đi can ngăn thì người ta cũng sẽ không cảm kích, cho nên mọi người chỉ yên tĩnh trong nháy mắt, rất nhanh lại tiếp tục tán gẫu.
Sau khi cơm tối kết thúc, Bà Chiêu vừa nhắc nhở Tiêu Tuệ một tiếng, kêu bà ta mau mau đi quét tước vệ sinh, sau đó đi vào phòng bếp từ bưng ra một dĩa cây bánh gạo hoa quả đã chuẩn bị trước, bắt chuyện nói với Chiêu Chức Chức một tiếng: “Chức Chức, mau cùng bà nội đi ra ngoài một chuyến, chúng ta đi cảm ơn dì Oánh Oánh của con.”
Nếu như không phải Triệu Oánh tình cờ trở về nhà một chuyến, Chiêu Chức Chức không biết lúc nào mới có thể được đưa đến trạm y tế đây.
Hơn nữa, Triệu Oánh là con gái duy nhất của Đường Ngọc Lan, cũng là bạn già thân nhất của Bà Chiêu, bất kể nói thế nào, bọn họ đều nên đi cảm ơn người ta.
Chiêu Chức Chức vừa nghe đến bà nội Triệu, liền vứt bỏ anh trai chị gái chạy đến bên người bà nội, ngoan ngoãn nắm lấy góc áo bà nội, theo bà nội đi ra ngoài.
“Mẹ, nếu không thì con và A Chi cũng cùng đi?” Chiêu Thời Sênh thấy hai người muốn ra ngoài cảm ơn ân nhân, vội vã đứng ra biểu đạt thái độ của chính mình.
“Đi cái gì mà đi, hai người các con ở nhà chờ, cũng không phải không biết tình huống của Tiểu Oánh, đi nhiều như vậy người làm gì? Mẹ và Chức Chức hai người đến là được rồi.” Bà Chiêu lạnh lùng từ chối đề nghị của con trai nhỏ.
Chiêu Thời Sênh và Thái Vương Vân chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, nhìn theo hai người ra ngoài.
“Ai nha, tới thì tới, còn mang đồ vật làm gì chứ? Hai chúng ta là quan hệ gì, tới cửa còn cần phải mang đồ vật lại đây sao?” Đường Ngọc Lan vừa mở cửa liền nhìn thấy bạn già dẫn theo Tiểu Chức Chức đáng yêu tới cửa, vội vã đón người vào. Khi chú ý tới cái mâm trong tay Bà Chiêu, không khách khí trách tội một tiếng, “Chuyện ban ngày tôi đều biết, Chức Chức vẫn tốt chứ? Thân thể Chức Chức yếu đuối, những đồ ăn này giữ lại bù thân thể cho nó thật tốt đi.”
“Ha, cái này sao được chứ, cái gì cần cảm ơn thì phải cảm ơn, Tiểu Oánh có ở đây hay không, tôi dẫn Chức Chức mang đồ ăn đến đây.” Bà Chiêu lướt qua Đường Ngọc Lan, để mâm lên bàn, động tác thành thạo hướng về gian phòng của Triệu Oánh gọi lên.
Một tiếng gọi này không chỉ gọi Triệu Oánh, còn gọi luôn những người khác trong nhà họ Triệu.
Triệu Đại Căn, cha của Triệu Oánh, chồng của Đường Ngọc Lan. Đổng Đại Dũng, chồng của Triệu Oánh ở rể nhà họ Triệu.
Người trước chính là một nông dân trung thực, sau khi ra ngoài nhìn Bà Chiêu gật gật đầu liền đứng bên cạnh Đường Ngọc Lan cũng không nói lời nào. Người sau xem ra thì có chút quá mức nhiệt tình, đầu tiên là lần lượt chào hỏi Bà Chiêu và Chiêu Chức Chức, sau đó đôi mắt đều không ngừng hướng về mâm trên bàn.
Bên trong cái mâm kia chính là cái gì? Cách thật xa cũng có thể nghe thấy được hương vị của gạo, xem ra dáng vẻ ăn thật ngon. Đổng Đại Dũng đã âm thầm quyết định, chờ người đi rồi thì ông ta phải ăn nhiều thêm một chút.
Ông ta cảm thấy vẻ mờ ám của mình cũng không bị người nhìn thấy, nhưng thật ra đã hoàn toàn rơi vào trong đôi mắt Bà Chiêu. Bà Chiêu hừ lạnh một tiếng ở trong lòng, nhổ nước bọt bạn già của mình không có ánh mắt nhìn người, chọn loại con rể gì vào cửa không biết.
Vào lúc này, Chiêu Chức Chức cũng buông góc áo của bà nội ra chạy đi đến bên cạnh Triệu Oánh, nói: “Dì Oánh Oánh, cảm ơn dì, bà nội nói là dì ôm con đến trạm y tế, Chức Chức muốn nói cảm ơn với dì.”
Nói xong, còn cúi mình vái chào.
Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu tỉnh tỉnh mê mê, giống như mấy em bé mũm mĩm được vẽ trong tranh tết vậy, trong nháy mắt kích thích ra tình mẹ của Triệu Oánh, hận không thể ôm Chiêu Chức Chức vào trong ngực hôn mấy cái.
Nếu như dùng số liệu để hình dung tâm tình lúc này, đại khái chính là trị số hảo cảm +50.
“Không cần, không cần cám ơn.” Triệu Oánh kích động đến mặt đều đỏ, hướng về Chiêu Chức Chức khoát tay áo một cái, cũng chăm chú giải thích, “Từ nhỏ dì nhìn con lớn lên, nhìn thấy con gặp nguy hiểm, dì làm sao có khả năng mặc kệ con? Cho dù không phải dì, những người khác nhìn thấy cũng sẽ giúp con.”
Lúc đó bà ta cũng không có nghĩ nhiều như thế, nhìn hai bé gái ngã trên mặt đất và một đám bé trai hoảng loạn, không chút nghĩ ngợi liền vừa bế vừa ôm Chiêu Chức Chức và Tiền Nhị Nha lên trạm y tế. Chờ sau khi ôm người đến nơi, bà ta mới cảm giác chân phải của mình vốn đã khập khiễng bây giờ càng không thoải, đi đường đau đớn từng cơn.
Về đến nhà dùng khăn lông nóng đắp một hồi lâu, mới cảm giác tốt một chút.
Cúi đầu liếc mắt nhìn chân phải của chính mình, ánh mắt Triệu Oánh hơi ảm đạm. Chân của bà ta là trời sinh, cả đời đều không tốt đẹp được.
Tuổi tác Chiêu Chức Chức không lớn lắm, nhưng đối với chuyện nhận biết tâm tình rất là nhạy cảm, cô rất nhanh đã phát hiện Triệu Oánh thật giống như không mấy vui vẻ, suy nghĩ một chút, liền đoán ra nguyên nhân. Chân của dì Oánh Oánh đau, khẳng định là không thoải mái.
Vô thức đưa tay sờ sờ trên đầu gối Triệu Oánh, Chiêu Chức Chức dùng ánh mắt mềm mại nhìn Triệu Oánh. Đối phương lập tức liền được chữa trị, rất nhanh buông xuống tâm tình không tốt, chuyên tâm cùng Chiêu Chức Chức pha trò.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, lúc nói chuyện với Tiểu Chức Chức, chân của bà ta thật giống như đã thoải mái một chút.
Bà Chiêu ở một bên cười híp mắt nhìn, sau một lát mới nói cho người nhà họ Triệu bà mang tới cái gì: “Tối nay Chức Chức muốn ăn cây bánh gạo hoa quả, vợ thằng lớn liền cân nhắc làm ra, mọi người trong nhà chúng ta ăn đều cảm giác hương vị không tệ, cho nên mang đến một ít, mọi người đừng đứng đó nữa, mau mau nếm thử xem.”
“Được, để tôi nếm thử một chút.” Đường Ngọc Lan hưởng ứng đầu tiên, tiện tay lấy tới một cái liền bỏ vào trong miệng, ăn non nửa cái, quay về Bà Chiêu giơ ngón tay cái lên.
“Ừm, không tệ.” Triệu Đại Căn cũng ở bên cạnh chăm chú nói.
“Ăn ngon thật, nhà thím thật là yêu thương mấy đứa nhỏ.” Đổng Đại Dũng nhanh tay nhanh mắt, ăn suýt chút nữa không ngốc đầu lên được.
Bà Chiêu ghét bỏ bĩu môi, không để ý tới ông ta. Ăn cũng rất nhanh. Đây rõ ràng là bà mang qua cho Triệu Oánh bọn họ ăn.
Sau mười phút, một bàn cây bánh gạo hoa quả liền bị ăn sạch sành sanh, Bà Chiêu cũng không ở lâu thêm, tay trái cầm mâm không, tay phải nắm tay cháu gái nhỏ trở về nhà mình ở sát vách.
Chờ hai người bọn họ về đến nhà, những người khác đều đã về gian phòng nghỉ ngơi, chỉ ngoại trừ hai vợ chồng Tiêu Tuệ và Chiêu Mộ Bạch.