Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc - Chương 276
Đọc truyện Tổng giám đốc bạc tỷ không dễ chọc Chương 276 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Chương 276 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc CHƯƠNG 276: CÙNG TẮM
Tâm trạng vốn phiền não của Thẩm Cửu sau khi ngồi xuống hóng gió biển lại giải tỏa đi rất nhiều.
Gió biển ban đêm rất lớn, lại rất sảng khoái.
Hơi lạnh, nhưng lòng lại rất thoải mái.
Giờ này hẳn Dạ Âu Thần đã về rồi chứ?
Vậy cô ngồi thêm lát nữa rồi quay về.
Dạ Âu Thần cho rằng cô bỏ trốn, cho nên tập hợp tất cả mọi người lại, lật tung cả biệt thự, kết quả lại không tìm thấy bóng dáng cô đâu.
Vì mọi người đều biết anh phát hiện không thấy cô ở phòng của họ, cho nên đương nhiên cũng không đến căn phòng đó tìm, mấy bảo vệ giữ cửa bị tra hỏi rất nhiều lần, câu trả lời lần nào cũng là không nhìn thấy, hoặc là căn bản không có người đi ra.
Nhưng một người đang yên đang lành, không hề ra ngoài, cũng không ở trong khu biệt thự, chẳng lẽ còn có thể biến mất trong không khí hay sao?
“Cậu Dạ, chúng tôi đã tìm hết tất cả mọi nơi rồi, đều không nhìn thấy mợ chủ!”
Nghe thuộc hạ báo cáo, sắc mặt Dạ Âu Thần cực kỳ tệ, giọng lạnh lùng: “Tiếp tục tìm, phái mấy người ra ngoài tìm, thuận tiện điều tra camera giám sát.”
Mọi người lại tìm một vòng, kết quả vẫn là không tìm thấy.
Lúc Chu Vân quay lại, sắc mặt đã không còn tốt lắm, mắt tràn đầy sợ hãi.
“Cậu Dạ, chúng tôi thật sự đã tìm hết tất cả mọi nơi rồi, nhưng không tìm thấy…cậu Dạ…”
“Cô muốn nói gì?” Dạ Âu Thần liếc nhìn cô ta, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm.
Chu Vân sợ hãi run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn to gan mở miệng nói: “Có phải…mợ chủ căn bản chưa từng ra khỏi phòng không? Chỗ chúng ta ở chỉ có một lối ra, nếu mợ chủ muốn ra ngoài thì nhất định phải đi qua đó, nhưng mấy người chúng tôi ở đó đều không nhìn thấy mợ chủ ra ngoài. Cho nên tôi đoán, có lẽ mợ chủ vẫn còn ở trong phòng mình?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần bất giác cau mày, giây lát sau liền trầm giọng nói: “Trong phòng không có ai.”
Chu Vân và đám người làm nhìn nhau.
“Đợi chút.” Dạ Âu Thần chợt nhớ ra gì đó, vì chọn căn nhà tốt nhất cho cô, nhà chỉ có một lối ra, nhưng trong phòng vẫn còn một lối ra khác, chỉ là hướng thông ra bờ biển.
Chẳng lẽ…?
Dạ Âu Thần bỗng nghĩ ra gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi: “Các người chờ ở đây, tự tôi về phòng tìm cô ấy.”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh đã biến mất.
“Chu Vân, lúc nãy cô nói là có ý gì? Chẳng lẽ mợ chủ vẫn còn trong phòng?”
Chu Vân mỉm cười: “Cũng không chừng đâu, nhưng tôi lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng như vậy của cậu Dạ.”
“Đúng vậy, tôi cùng là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy nổi giận, tôi cảm thấy mợ chủ thật hạnh phúc.”
Thẩm Cửu hóng gió có chút lạnh, trong lòng tính toán thời gian, lúc chuẩn bị quay về thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng hét tức giận.
“Đồ ngốc, em quả nhiên ở đây.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu quay phắt đầu lại, thấy trên tấm gỗ lặng lẽ bỗng xuất hiện thêm một bóng dáng.
Bóng dáng đó ngồi trên xe lăn, ngược ánh đèn, đường cong nghiêm nghị như ẩn như hiện, khiến người ta cảm giác rất không chân thực.
Không đợi cô phản ứng lại, người đó đã đi tới trước mặt cô, bỗng vươn tay ra trực tiếp kéo cô từ dưới đất lên dùng sức ôm chặt vào lòng mình.
“Dạ…ô.” Thẩm Cửu vừa muốn gọi tên anh thì vừa mở miệng đã bị anh dùng sức hôn.
Nụ hôn của anh ập tới, như sóng biến trào dâng, nhấp nhô xô đẩy khiến đầu óc cô mơ màng, Thẩm Cửu nửa ngày mới hồi thần, dùng sức đẩy anh: “Anh sao vậy?”
Nụ hôn của anh hôm này không giống với trước đây, giống như dã thú muốn cắn nuốt cô, không dễ chịu chút nào.
Dạ Âu Thần ôm cô một lát mới chịu buông ra, bàn tay to ôm lấy hông cô, giọng trầm thấp: “Em vẫn luôn ở đây sao? Không đi đâu cả?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu có chút mờ mịt: “Tôi có thể đi đâu?”
“…”
“Anh sao vậy?”
“Không có gì.” Dạ Âu Thần nhắm mắt vùi đầu vào cổ cô, nhưng cô vẫn nghe ra được sự run rẩy trong giọng nói anh, giống như đang sợ hãi gì đó. Cô vẫn luôn ở đây, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên chỉ có thể vươn tay ôm lấy cổ anh: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Anh không trả lời, chỉ ôm chặt cô.
Gió biển phấp phới, Thẩm Cửu co ro run rẩy, Dạ Âu Thần lúc này mới ý thức được toàn thân cô đều ẩm ướt, anh ôm cô xong thì ngay cả áo sơ mi cũng bị ướt theo, quần áo đã dán lên người, gió biển thổi khiến càng thêm lạnh lẽo.
“Cô ngốc này, em ngồi ở đây bao lâu rồi? Quần áo cũng ướt rồi?”
“Chỉ là không cẩn thận…có sóng đánh tới, sau đó không cẩn thận bị ướt, nhưng còn may không ướt mấy, tôi đang chuẩn bị quay về tìm anh…”
Biết cô luôn ngồi ở đây, cảm xúc sợ hãi và phẫn nộ của anh thoáng chốc liền biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là cảm giác vui mừng vì mất đi mà tìm lại được. Cô vẫn ở đây, cô không bỏ trốn. Nhưng trên người cô ẩm ướt, tay chân lạnh lẽo lại khiến anh đau lòng gần chết, trong nhất thời có thể nói là cảm xúc của Dạ Âu Thần vô cùng phức tạp, anh ôm cô lên: “Cô ngốc, quần áo đã ướt như vậy rồi mà em cũng không biết vào tắm sao? Lát nữa cảm lạnh thì làm sao?”
Nói xong, anh dẫn cô vào phòng.
Thẩm Cửu úp sấp trong lòng anh, khẽ cười: “Không phải có anh rồi sao? Hơn nữa, tôi vừa muốn quay về thì anh đã đến rồi.”
“Cho nên em đang trách tôi sao?” Anh hỏi ngược lại.
Xoẹt-
Cửa thủy tinh bị kéo mở, Dạ Âu Thần dẫn cô vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.
Lúc nước nóng chảy xuống, Thẩm Cửu mới phản ứng lại, hét lên chói tai: “A, sao anh cũng vào chứ? Mau ra ngoài!”
Nước nóng chảy lên người hai người, xối ướt mái tóc Thẩm Cửu, cô gấp gáp muốn đứng dậy tránh đi, sau đó đẩy anh ra ngoài, lại bị anh giữ chặt ngón tay: “Đẩy gì chứ? Quần áo anh cũng ướt rồi.”
Hơi nước bốc lên, Thẩm Cửu mở to mắt ngây ngốc nhìn anh: “Anh – anh hẳn không phải cũng muốn ở đây cùng tắm chứ?”
“Ừ.” Dạ Âu Thần vui vẻ cong môi: “Cùng tắm.”
Ngây ra vài giây, Thẩm Cửu mới đột nhiên phản ứng lại: “Tôi không thèm, anh tắm trước đi, tôi muốn ra ngoài.”
Cô đi vài bước nhưng Dạ Âu Thần vẫn không chịu buông tay cô ra, mà là giơ tay đóng cửa phòng tắm lại.
“Chúng ta là vợ chồng, tắm chung thì sao chứ? Cũng không phải chưa từng nhìn thấy…”
Mặt cô đỏ bừng, đúng vậy, mặc dù họ là vợ chồng tắm chung cũng không sao, nhưng mà…cô vẫn không có dũng khí đối diện với cơ thể trần truồng của anh, chuyện đó…sao có thể làm được?
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu đỏ mặt cắn răng nghiến lợi cự tuyệt: “Tôi không muốn, dù sao thì một là anh tắm trước rồi tự tôi tắm, hoặc là không tắm, chứ không thể cùng tắm!”
Dứt lời, Dạ Âu Thần đã bắt đầu cởi nút áo sơ mi của cô.