Hôn ước em chọn đau thương - Chương 45
Đọc truyện Hôn ước em chọn đau thương Chương 45 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương – Chương 45 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương – Nhược Y (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
《TÔN GIA》
Tính đến thời điểm này cũng đã gần hai tháng kể từ ngày Nhược Y rời khỏi biệt thự Winner, đồng thời rời xa người đàn ông tệ bạc ấy.
Hôm nay cô đến Tôn gia để gặp lại hai vị trưởng bối mà cô kính nể nhất, có lẽ là để nói lời tạm biệt trước khi quyết định rời xa đất nước này một thời gian.
Cô được tài xế riêng của Bạch gia đưa đến, vừa bước ra khỏi xế hộp sang trọng thì tất cả người làm đang chăm sóc cây kiểng ngoài khuôn viên đều không khỏi trầm trồ khi nhìn thấy nhan sắc thăng hạn của người con gái ấy.
Nhược Y vẫn ăn mặc thanh lịch theo phong cách ưa chuộng, chỉ có điều cô lựa chọn bộ váy có cách thiết kế tinh xảo, nhìn qua đã biết là hàng thượng hạng.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, gương mặt thần sắc ổn định, ôn nhu, thanh thuần chẳng giống như một cô gái vừa trải qua một cuộc thất tình kinh khủng nào đó đã diễn ra cách đây không lâu.
Có lẽ cô đã thật sự buông bỏ được tất cả mọi chuyện. Tâm trí cũng đã thông suốt sau quá nhiều lần nếm trải đau thương.
Người con gái có phép tắc, gặp được mọi người trong khuôn viên dù là thấp hơn cô một bậc giai cấp nhưng vẫn lịch sự cúi đầu chào hỏi.
“Dạ, Thiếu phu nhân mới đến.”
Quản gia Kim vừa ra tới đã cung kính chào hỏi Nhược Y. Cô cũng thế, mỉm cười chào đáp lễ rồi mới nói:
“Bác đừng gọi con là Thiếu phu nhân nữa ạ. Vì danh phận đó bây giờ không còn là của con nữa.”
“Ơ, chuyện này…”
Quản gia Kim nhìn Nhược Y với nét mặt bất ngờ. Vì bà vẫn chưa hề hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhận ra điều đó, Nhược Y lại vui vẻ nói tiếp:
“Từ từ bác sẽ biết thôi ạ! Ba mẹ con có nhà không bác?”
“Có ạ! Lão gia và Phu nhân đang trong phòng khách, để tôi vào trong báo với họ là Thiếu phu nhân tới.”
“Dạ không cần đâu ạ! Bác để con tự vào được rồi, bác đi làm việc của bác đi.”
“Ờ được, vậy Thiếu phu nhân đi thong thả.”
Quản gia Kim nép qua một bên nhường đường cho cô gái thẳng bước đi vào bên trong.
Chỉ mới vào tới phòng khách cô gái đã cúi thấp đầu chào hỏi Diệu Ninh và Tôn Thái.
“Thưa ba mẹ con mới tới ạ!”
“Ơ, tiểu Nhược! Sao con đến mà không thông báo cho mẹ biết trước. Mẹ kêu người làm chuẩn bị vài món ngon cho con.”
Vừa nhìn thấy Nhược Y, Diệu Ninh đã đi đến nắm tay cô, nét mặt lộ rõ vui mừng, cùng dắt cô đến sofa ngồi ngay bên cạnh.
Tôn Thái nhìn cô cũng mỉm cười ôn nhu.
“Dạ con đến đây là có chuyện muốn thưa với ba mẹ thôi ạ! Nói xong con sẽ đi ngay.”
Nhược Y vẫn nắm tay Diệu Ninh, cô vừa nói vừa hơi cong cong phiến môi mỏng mỉm cười.
“Có chuyện gì mà thấy con nghiêm túc quá vậy?”
Tôn Thái cùng một ý với Diệu Ninh lúc này nên ông đã lên tiếng hỏi ngay sau khi nghe cô nói xong.
“Dạ… Thật ra con đến đây là để xin phép ba với mẹ cho con được ly hôn với Tử Đằng.”
Nói đến vấn đề chính nét mặt cô gái đã nghiêm túc hơn rất nhiều. Cô hơi cúi mặt, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vẫn đủ để hai người đối diện nghe thấy rõ ràng, không sai một từ.
Diệu Ninh quay qua nhìn Tôn Thái với gương mặt có chút bất ngờ, sau đó mới quay sang người con gái bên cạnh, dịu dàng hỏi rõ.
“Con có thể cho mẹ biết lí do được không?”
Nhược Y ngẩng mặt lên nhìn người phụ nữ trung niên đối diện mình với ánh mắt chứa đựng nhiều yêu thương và sự tôn trọng tuyệt đối.
“Con từng xin mẹ cho con thời hạn một năm để cố gắng có được tình cảm của Tử Đằng. Nhưng có lẽ bây giờ thời hạn ấy đã trở nên vô nghĩa rồi mẹ ạ!”
Cô hơi cười, tuyến giọng nhẹ nhàng và điềm tĩnh hơn bao giờ hết. Ngưng một vài giây cô mới nói tiếp:
“Con cứ tưởng bản thân đã có được tình cảm của anh ấy, nhưng suy cho cùng con vẫn không thể nào chiến thắng được người phụ nữ đó. Người mà anh ấy chọn vẫn mãi mãi là cô ấy. Con thua rồi mẹ, kẻ thua cuộc thì nên ra đi.”
Những gì Nhược Y vừa nói, tất cả đều được phát ra trong tâm thế nhẹ như lông hồng tung bay trong gió. Kết thúc câu nói vẫn là nụ cười nhã nhặn trên môi.