Đóa hồng đầy gai và tổng giám đốc lạnh lùng - Chương 560
Đọc truyện Đóa hồng đầy gai và tổng giám đốc lạnh lùng Chương 560 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng – Chương 560 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 560
Dương Tâm vỗ vỗ bả vai cô, chớp chớp mắt nói: “Đúng là như thế, cảnh giới chỉnh cô ta cao nhất chính là đưa cô ta lên thiên đường, sau đó hủy chiếc thang đi để cô ta cứ thế ngã xuống đất.”
Hạ Mộc Nhiên thấy mọi người đều đang tâng bốc cái người giả mạo đang đứng trên đài kia, không nhịn được mà giơ ngón tay kí hiệu OK về phía Dương Tâm.
Cô vô cùng nôn nóng muốn nhìn thấy bọ dáng ngã xuống vũng bùn của người phụ nữ kia.
Phân bộ Ám Long.
Trong thư phòng.
Tô Yến giữ chặt lấy cổ tay đường chủ Dư, giọng nói gấp gáp: “Ông có giúp tôi liên hệ với thủ lĩnh không? Thái độ anh ta thế nào, có đồng ý gặp tôi hay không?”
Trên mặt đường chủ Dư lộ ra vẻ do dự, ông ta khó xử nói: “Cô Tô, chuyện này tôi không có cách nào có thể giúp cô được, nếu như là cô cần chuyện khác, thật ra tôi có thể vượt lửa vượt sông để làm, nhưng tung tích của thủ lĩnh không phải là điều chúng tôi có thể nắm trong lòng bàn tay, thật sự xin lỗi.”
Sắc mặt Tô Yến nhanh chóng lạnh đi, cô ta nghiến răng nói: “Tôi muốn biết nguyên văn lời thủ lĩnh nói, ông cứ nói thẳng đi.”
“Cái này…”
“Nói, nếu không tôi bảo trưởng lão bên tổng bộ cách chức đường chủ của ông.”
“Thủ lĩnh nói cô không có tư cách gặp anh ta, anh ta cũng sẽ không vì cô mà thay đổi quyết định, còn ra lệnh cho tôi mau chóng thả cô Lạc ra.”
Cơ mặt của Tô Yến trong phút chốc đã trở nên vặn vẹo, trong ánh mắt hiện lên một nét kinh ngạc.
Cô không ngờ rằng thủ lĩnh lại quyết định tuyệt tình đến thế, không để lại cho cô chút mặt mũi nào.
Không, phải nói là không để chút mặt mũi nào cho bố của cô.
Cho dù là Nam Kiên hay Lạc Hồ đều phải nhún nhường ba phần, sao anh ta lại có thể từ chối thẳng thừng như thế?
Từ chối không để lại cho cô chút thể diện nào.
“Ông đưa tôi cách thức liên lạc với thủ lĩnh, tôi tự liên lạc với anh ta.”
Đường chủ Dư vô cùng khó xử, cẩn thận nói: “Nếu không thì cô đến chỗ trưởng lão của tổng bộ đi, chắc chắn họ sẽ có cách thức liện lạc với thủ lĩnh, còn về tôi và thủ lĩnh lúc đó, đó là dấu hiệu đặc biệt, không thể tiết lộ ra ngoài được. Cô Tô, mong cô thông cảm cho.”
Thông cảm?
Tô Yến tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, giơ tay chỉ thẳng vào ông ta nghiễn răng nghiến lợi nói: “Ngay đến cả một đường chủ nho nhỏ như ông mà cũng dám coi thường tôi? Là đã quên thân phận của tôi trong Ám Long cao mức nào sao?
Tôi nói cho ông biết, cho dù bố tôi đã mất thế nhưng để cách được cái chức của ông vẫn là điều dễ dàng.”
“Bụp” một tiếng.
Đường chủ Dư trực tiếp quỳ xuống, sau đó giơ tay tháo kính ra và tự tát vào mặt mình một cái.
Đương nhiên ông ta sẽ không đưa số liên lạc của ông ta và thủ lĩnh lúc đó cho cô ta, như thế là tội lớn, còn nghiêm trọng hơn là phải đắc tội với cô ta.
“Ồ, náo nhiệt đấy, đường chủ Dư phạm lỗi gì mà lại quỳ xuống đất như vậy, ông quên thân phận của chính mình rồi sao? Là đường chủ của phân bộ Ám Long đấy, chỉ có thể quỳ trước mặt thủ lĩnh mà thôi.”
Người mở miệng chính là Nam Kiên, anh ta bước đi thông thả từ bên ngoài vào.
Ánh mắt anh ta liếc qua đường chủ Dư một cái, sau đó chuyển tầm nhìn sang bên Tô Yến, cười như không cười nói: “Cô bắt đường chủ của phân bộ quỳ trước mặt cô là muốn ngôi vị thủ lĩnh sao? Muốn cướp lấy à?”
Tô Yến sững sờ, sắc mặt trở nên trắng bạch, giọng nói phát ra run rẩy: “Không, không không, tôi không có ý nghĩ đó, cũng không có cái dã tâm kia, tôi chỉ muốn gặp mặt thủ lĩnh thôi, anh có thể giúp tôi hẹn anh ta không?”
Nam Kiên cong môi cười, lắc đầu nói: “Sợ là không thể giúp, bởi vì đến chính tôi còn không gặp được anh ta.”
Nói xong anh ta bèn nghiêng đầu nhìn đường chủ Dư đang run rẩy quỳ trên mặt đất, tiếp tục nói: “Thủ lĩnh lệnh cho ông lập tức thả cô Lạc ra, sau đó dẫn tôi đến phòng khách.”
“Cái này…” Đường chủ Dư nhìn sang bên Tô Yến, cảm thấy vô cùng khó xử.
Nam Kiểu trợn mắt quát một câu: “Sao? Lời của thủ lĩnh mà ông cũng không làm theo à? Muốn tạo phản có phải không?”
“Không không không.” Đường chủ Dư vội vã đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó đưa tay ra làm động tác mời đối với Nam Kiên, sau đó dẫn anh đến thư phòng.