Đóa hồng đầy gai và tổng giám đốc lạnh lùng - Chương 31
Đọc truyện Đóa hồng đầy gai và tổng giám đốc lạnh lùng Chương 31 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng – Chương 31 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 31: Trèo lên giường Lê Trường cũng là thật?
Dương Tâm giật giật khóe miệng cứng ngắc, không khỏi thở dài, “Cô Đỗ là đệ tử của Lỗ Anh, cô ấy hoàn toàn có khả năng chiến thắng, vậy tại sao lại muốn kéo tôi vào làm gì?”
Tô Trị cười nhạt, dịu dàng nói: “Đây có thể là cơ hội tốt cho cô Dương. Như cô đã biết, cô chủ nhà họ Lục là một trong mười trâm anh nổi tiếng nhất thế giới. Nếu có thiết kế một tác phẩm làm hài lòng cô ấy, cô sẽ chắc chắn có thể đứng vững trong ngành này trong tương lai.”
Dương Tâm cười lạnh.
Cô thực sự coi thường cái gọi là cơ hội này, bởi vì…
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước đây”
Tô Trị cầm điện thoại trong lòng bàn tay lên, mỉm cười: “Vừa rồi Trần Uyên gửi tin nhắn cho tôi và lệnh cho tôi đích thân đưa cô đến phòng nhân sự sau khi bàn chuyện xong”
Dương Tâm xoa lông mày, chắc cô cũng đoán được người phụ nữ này tìm cô vì chuyện gì.
“À… hôm kia tôi đến văn phòng Tổng giám đốc, thật sự không có chuyện gì với anh Lục cả. Đừng hiểu lầm tôi”
“Không phải tôi hiểu lầm, mà là chị em tốt của cô kìa, Trần Uyên ấy”
“… Bước ra khỏi phòng giám đốc bộ phận thiết kế, Dương Tâm từ chối Tô Trị đi cùng, một mình đi đến phòng nhân sự.
Trong phòng uống nước, một số nhân viên nữ đang tán gẫu.
“Có nghe nói người được chi nhánh Úc phải tới PK với nhà thiết kế Đường không, thật ra là cô cả nhà họ Dương đấy, cũng là chị gái của bà chủ Dương Nhà tương lai”.
“Xì, cô cả cái gì mà cô cả, bị nhà họ Dương đuổi ra khỏi nhà, một người phụ nữ xấu xa như thể không biết sao lại lọt vào mắt anh Lục, lại còn không biết xấu hổ chạy đến đây PK nhà thiết kế Đường, thực sự rất lố bịch.”
“Có lẽ cô ta đã leo lên được giường của người phụ trách chi nhánh bên Úc, sau đó đánh đổi thân thể của mình để lấy cơ hội quý giá này. Chẳng phải bảy năm trước cô ta đã dùng thủ đoạn này sao.”
“Đúng, đúng, cô ta giỏi phục vụ đàn ông, và cô ta thành thạo tất cả 72 tư thế”
“Ha ha…” Từng đợt chế nhạo vang vọng trong không gian chật hẹp. “Các người nhàn rỗi lắm à?”
Có một tiếng động nghiêm khắc từ bên ngoài, khiến những người phụ nữ bên trong bị sốc.
Dương Tâm nhíu mày, cô đang nghe chuyện phiếm, giờ cô Thời lại tới dẹp loạn đúng lúc, mất hứng quả đi.
Khi cô quay lại, Trần Uyên đang đi về phía cô. Bên cạnh cô ấy là… tổng giám đốc Lục.
Thôi, cô thông cảm cho những người phụ nữ bên trong.
Nói xấu sau lưng cô cũng không làm cô mất đi một miếng thịt. Không thể Không những không thể mà còn tự chuốc họa vào người.
Quan tâm làm gì? ?
Trần Uyên rất tức giận, nắm lấy cánh tay của Dương Tâm với một lời khiển trách.
“Mày sao đấy, cái quái gì đang xảy ra vậy, bọn họ vu khống, xúc phạm mày nhiều như vậy, mày còn đứng góc tường nghe ngóng. Tao có nên nói là mày thiếu đầu óc hay tạo nên nói rằng cô nhát gan?”.
Dương Tâm cười nhạt, đưa tay vỗ má cô, thuyết phục: “Mày đừng nóng giận, phụ nữ khi tức giận đều dễ nhăn mặt. Họ nói thật, tạo làm sao có thể phản bác?”
Trần Uyên hừ lạnh một tiếng, phóng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía phòng trà, quát lớn: “Tiền lương của Lục Thị thuê các người cả trăm triệu một tháng, để các người tới văn phòng cấp cao này nói chuyện phiếm? Tất cả thu dọn sạch sẽ rồi đi đến phòng tài vụ để lãnh lương. Đuổi việc!” Ba nữ nhân viên trong phòng trà đều biển sắc mặt.
Ở Hải Thành, chỉ có nhà họ Lục lương tháng mấy trăm triệu, bóp trước bóp chết, bao nhiêu người thân, bạn bè bên ngoài ghen tị với họ, một khi họ bị sa thải thì công ty nào ở Hải Thành này sẽ cho phép hốc thu nhập trăm triệu một tháng đây?
“Trưởng phòng Thời… chúng tôi sai rồi. Chúng tôi không nên nói xấu người ta một cách riêng tư. Vì đây là lần đầu tiên của chúng tôi, xin hãy tha thứ cho chúng tôi lần này”
“Đúng vậy, chúng tôi đã không gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể nào. Bây giờ đã có quyền tự do ngôn luận, cô không thể sa thải chúng tôi chỉ vì điều này”
“Chúng tôi đã ký hợp đồng lao động khi vào làm việc tại công ty. Nếu bên B không vi phạm kỷ luật quá mức, nếu bên A vi phạm hợp đồng thì bên B phải bồi thường gấp 3 lần”.
“Các cô đang nghi ngờ Lục Gia Bách tôi không chỉ được mấy tỷ bạc sao?
Lục Gia Bách nói, giọng nói của anh trầm và dày, giọng điệu đều đều, không nghe được là vui mừng hay tức giận.
Nhưng mà, lời nói lạnh lùng sắc bén, cho dù không tức giận, trong lòng vẫn là có chút không vui. “Tổng giám đốc Lục.”
Mấy nữ nhân viên hoảng sợ đến mức đứng không vững hai chân, sắc mặt tái xanh như chết.
Lục Gia Bách lạnh lùng liếc nhìn vài người, chỉ tay về phía Dương Tâm, lãnh đạm nói: “Xin lỗi cô ấy.”
Vài ánh mắt nhìn về phía Dương Tâm và trong giây tiếp theo, hết lời xin lỗi này đến lời xin lỗi khác vang lên ở mọi ngóc ngách của phòng trà nước. Dương Tầm nhìn Lục Gia Bách và thấy rằng anh đang nhìn cô với đôi mắt đen và sâu. Hai tầm mắt đan xen vào nhau, và vụ va chạm này dường như khơi dậy những tia lửa trên bầu trời. “Trần Uyên, gọi cho phòng nhân sự và yêu cầu người phụ trách ở đó ghi tên họ vào danh sách đen.” Lời xin lỗi dừng lại đột ngột, và một số phụ nữ ngồi phịch xuống đất. Ghi tên vào danh sách đen đồng nghĩa với điều gì? Có nghĩa là không một công ty chính thức nào dám tuyển họ.
Lục Gia Bách đã cắt đứt con đường sống của họ ở Hải Thành.
Trần Uyên cũng hơi ngạc nhiên, những giây tiếp theo, ánh mắt cô lại bắt đầu trở nên phức tạp.
Mặc dù Lục Gia Bách rất độc ác, nhưng sẽ không tuyệt đường sống của người khác bao giờ.
Trước đây công ty có cán bộ cấp cao vi phạm kỷ luật còn nghiêm trọng hơn nhiều, không ra lệnh cho ai vào danh sách đen, nhiều nhất là sa thải, tất cả các công ty trực thuộc tập đoàn của Lục Thị sẽ không bao giờ được nhận vào.
Bây giờ lạ thường như vậy đều là vì Tâm Tâm sao?
Người đàn ông này có thực sự quan tâm Tâm Tâm?
“Tiểu Trâu, để cậu xử lý mọi việc còn lại, sau đó 2 giờ chiều sẽ triệu tập cuộc họp giữa quản lý và giám sát của bộ phận nhân sự. Không ai được phép vắng mặt.”
“Vâng, thưa trưởng phòng”
Trần Uyên họ nhẹ rồi nói với Lục Gia Bách: “Anh Lục, tôi đưa anh vào cửa thang máy.” Lục Gia Bách mặc kệ cô, nắm lấy cánh tay Dương Tâm, đưa cô đến văn phòng gần đó.
“Này, tổng giám đốc Lục.” Trần Uyên trong tiềm thức đưa tay ra ngăn cản, nhưng vội vàng không làm gì được.
Trong giây tiếp theo, tất cả nhân viên trong văn phòng gần đó đều bị tổng giám đốc Lục đuổi ra ngoài.
“Chị Uyên, anh Lục làm sao vậy?” Có người hỏi không sợ chết.
Trần Uyên lạnh lùng lườm, nghiêm khắc cảnh cáo: “Nếu chuyện vừa rồi bị lộ ra ngoài, tất cả các người cuốn gói cút ngay cho bà, nghe chưa?”
Trong phòng làm việc, Dương Tâm lạnh lùng đẩy mạnh cánh tay sắt của người đàn ông. “Anh Lục có ý gì vậy?”.
Lục Gia Bách đã thay đổi sự điềm tĩnh và tự kiềm chế mà anh ta đã ở bên ngoài trước đây, với một khuôn mặt đẹp trai u ám, và những cơn bão dữ dội đang hiện hữu trong mắt anh ta.
“Không phải khắp người cô đều là gai à? Sao không đánh trả khi bị phỉ báng và hành hạ như vậy?”
Tức là, người đàn ông này đang lo chuyện bao đồng của cô Nó có cần thiết không?
Cùng lắm chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, cô không thuộc quyền quản lý của anh.
“Những gì họ nói là sự thật, tại sao tôi phải chống trả?”
Ánh mắt Lục Gia Bách đột nhiên lạnh như băng: “Chuyện cô trèo lên giường của Lê Trường cũng là thật sao?